Chương 1: Tiểu yêu tinh, làm tôi hài lòng đi!

Khách sạn Hyatt, một nơi sang trọng bậc nhất của thành phố S.

Điền Điềm Điềm hít một hơi thật sâu rồi nhè nhẹ đẩy cánh cửa căn phòng tổng thống ra, cô ló đầu vào nhìn thử bên trong, trong phòng không bật đèn, chỉ có vài tia sáng ánh trăng chiếu xuống căn phòng xa hoa, có thể lờ mờ thấy có một bóng người đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Mặc dù không rõ mặt, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ đẹp trai, tài năng xuất chúng từ trên dáng người cao lớn của anh, bộ âu phục làm nổi bật lên đường nét cơ thể, đôi chân được quấn trong chiếc quần ống đứng thon dài, thẳng tắp.

Cô cảm thấy hôm nay anh* Lục Hạo có gì đó khác khác, Điềm Điềm rụt rè đi vào trong, đóng cửa lại, thử kêu một tiếng: “Anh* ơi?”

*Anh ở đây là nói về học trưởng, người anh khóa trên, tiền bối (Học giỏi, tài năng nhất khối hoặc trường mà họ theo học, Ngoại hình hoàn hảo, Có một trái tim ấm áp, Vô cùng chung tình)

Không nhận được câu trả lời, lòng Điềm Điềm càng thấy bất an, vừa mới mò được công tắc điện muốn bật lên thì đột nhiên rơi vào vòng tay ấm áp của người đàn ông…

“An…” Cô ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, vừa định mở miệng hỏi có phải anh đã uống rượu hay không, thì đã bị đẩy lên tường, sau đó anh hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng chặn môi cô lại.

Nụ hôn bất chợt thế này, khiến Điềm Điềm ngây ra…nói thật thì đây coi như là nụ hôn đầu của cô. Nụ hôn trước đây thì nó thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn, chỉ như chuồn chuồn đạp nước, không làm quá mức.

Mà nụ hôn này, vừa bá đạo còn mang theo chút ngang tàng không thể khống chế được.

Đôi môi của anh mềm mại nóng bỏng như ngọn lửa đang rực cháy, còn mang theo chút men rượu nồng đậm, nhưng lại không khiến người ta khó chịu, anh cưỡng chế cạy mở răng cô ra, luồn lách vào bên trong nêm nếm hương vị ngọt thơm từ lưỡi cô…

Dưới sự xâm chiếm mạnh mẽ của anh thì Điềm Điềm hoàn toàn không biết làm gì thêm, chỉ có thể để mặc anh hôn loạn lên…

Bản thân cô hiện rõ sự hoang mang, bối rối, bởi vì Lục Hạo trước nay luôn là một người nho nhã, dịu dàng như công tử cao quý, ở chung bốn năm nhưng anh ấy chưa từng thể hiện sự bá đạo, mạnh mẽ thế này. Hôm nay anh ấy thay đổi rồi, giống như đã biến thành một người khác vậy.

“Ha ưm…ưm…” Điềm Điềm bị anh hôn đến mức hít thở không thông, chỉ có thể phát ra vài tiếng nghẹn ngào.

Người đàn ông buông tha cho đôi môi ngọt ngào của cô, dùng trán mình chạm nhẹ trán cô, bởi vì không có bật đèn, nên cô cảm nhận được cái khí thế ngông cuồng của anh rõ hơn, vừa nghĩ tới người đàn ông đang ở trước mắt là mối tình đầu của mình, và người này sắp rời khỏi cô tận 5 năm, thì Điềm Điềm chủ động ôm lấy eo anh.

Thở dốc một lúc thì đột nhiên người đàn ông trầm mặc cười ra tiếng, cái âm thanh giống như bản điệu vịnh than du dương, trầm lắng, mang theo sự tán thưởng và xem thường, “Tiểu yêu tinh, cô quả nhiên hợp ý tôi.”

Điềm Điềm sững sờ, vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời anh nói.

“Nhưng mà, tôi ghét ai làm bộ làm tịch! Nếu cô đã ở đây, thì phải chơi cho vui và phải làm tôi hài lòng!”

Điềm Điềm giờ phút này mới hoàn hồn lại, “Chơi cho vui?” Anh Lục Hạo đang nói gì vậy!

“Đừng cố tỏ vẻ không biết gì!” Người đàn ông xé toạc quần áo cô một cách thô lỗ.

“Anh Lục Hạo, đừng mà!” không được, không dịu dàng, không có màn dạo đầu mà trực tiếp ooxx, anh ấy nóng lòng quá rồi.

Lục Hạo? Anh?

Người đó cau mày lại trong bóng tối, động tác trong tay cũng ngừng lại, “Lục Hạo?”

“Anh, anh làm sao vậy? Trước giờ em đều gọi anh như thế mà.” Có khi nào anh ấy muốn chút tình thú nào khác?

Khuôn mặt của ngang tàn của người đàn ông giờ đây tràn đầy sự giận dữ, người phụ nữ này, còn giả bộ! Đúng là gái thích mồi chài kim chủ trong quán bar!

Nụ hôn sâu dừng lại trên đôi môi cánh hoa của Điềm Điềm, nam nhân mυ"ŧ và liếʍ nhiều lần, sau đó buông ra một lúc lâu, anh buông ra một câu lạnh tanh: “Nhớ rõ, Lạc Nghiêu Trạc tôi không thích nữ nhân giả vờ không biết, đừng tưởng là leo lên giường tôi một lần thì có thể làm như thế!”

Lạc Nghiêu Trạc?!

Giật mình, Điềm Điềm bắt đầu sợ hãi…

Anh… Anh ta không phải Lục Hạo.