Chương 1

Ánh đèn neon sáng chói lọi, lấn át cả ánh trăng ngoài kia.

Ngu Chi Đào đứng chần chừ trước quán bar đã gần nửa giờ, nàng nhìn cảnh tượng xa hoa trụy lạc trước mắt như nhìn một thế giới khác.

Rốt cuộc, nàng đành cắn môi bước vào.

" Sớm muộn gì cũng phải vào! Không phải chỉ tìm một người qua đêm thôi sao, kiên nhẫn một chút rồi sẽ qua thôi!"

Tự cấp chính mình cỗ dũng khí xong, nàng nhắm mắt lại, bước nhanh vào bên trong.

Quán bar giống như trong tưởng tượng của nàng.... Không, so với nàng tưởng tượng càng thêm xa hoa, da^ʍ mĩ-----

Ánh đèn nửa sáng nửa tối, có cả trai lẫn gái ăn mặc thời thượng, như rắn nước mà quấn quít gọi mời lẫn nhau. Trong không khí hỗn tạp các loại tin tức tố, nếu chỉ có một mùi thì còn tương đối dễ nghe, nhưng bởi vì du͙© vọиɠ cộng thêm hỗn tạp mùi vị của nhiều người, thành ra khó ngửi không chịu được.

Ngu Chi Đào khóc không ra nước mắt, nhịn không được ho khụ lên vài cái.

Từ khi xuyên qua đây, nàng liền ý thức được, chính mình đã không còn ở Địa Cầu nữa.

Ở nơi này kỹ thuật phát triển cao vượt bậc, nhân loại trừ bỏ hai loại giới tính ở bên ngoài là nam cùng nữ, còn có thêm 3 loại giới tính chính khác.

Loại giới tính này sẽ phân chia dựa vào tin tức tố, không có tin tức tố gọi là Beta. Beta chiếm 80% dân số thế giới, về cơ bản không khác gì người thường. Mà có tin tức tố thì phân ra hai loại là : Alpha và Omega, trong đó Alpha có thể lực cực tốt, tin tức tố biểu hiện tính công kích đặc thù, có thể đánh dấu Omega. Khác với Alpha, Omega rất nhu nhược, tin tức tố phi thường nhu hòa, chỉ có thể bị đánh dấu.

Mỗi người có một vị tin tức tố riêng, về sau các vị tin tức tố kết hợp lại thành ra mùi vị nào cũng có.

Alpha và Omega vô cùng ít, bình thường mà nói quán bar không có khả năng tụ tập nhiều tin tức tố như vậy.

Nhưng đây là tinh vực Hoa Lân ở thượng thành Thủ Đô Tinh, là địa phương xa hoa tột bậc.

Khắp nơi đều là Alpha cùng Omega tôn quý, nơi đây Beta lại tương đối ít.

Thực mau liền có người chú ý tới tiểu dê con Ngu Chi Đào.

Nơi đây sớm đã bị du͙© vọиɠ nhuộm mờ, nàng mỹ lệ lại không biết, mang theo tính tò mò, ngây thơ của con mồi, khiến cho những kẻ đi săn vô cùng hoan nghênh.

Ngỗi Mộng đi đến đầu tiên, nàng dùng ánh mắt bức lui những kẻ khác có cùng dã tâm, đến bên cạnh người Ngu Chi Đào.

" Người mới?" Ngỗi Mộng đánh giá tiểu dê con, nhiệt tình nói : " Muốn uống một ly không? Chị mời em?"

Ngu Chi Đào suýt chút nữa bị doạ cho hết hồn.

Nàng không biết cách cự tuyệt người khác sao cho tốt, mà trước mặt lại là người xa lạ, may mà kịp nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi đường" .... Tôi có thể tự trả tiền."

Ngỗi Mộng mỉm cười: " Bên này, mời."

Nàng rất quen thuộc quán bar, mang theo Ngu Chi Đào vòng qua đám người chen chúc, đi vào nơi yên tĩnh.

Đem ly rượu tới trước mặt Ngu Chi Đào, nàng cười đến câu hồn nhϊếp phách: " Rượu này ít cồn uống vào sẽ không say."

Ngu Chi Đào tiếp nhận ly rượu nhìn kỹ nhưng tâm tư lại không ở trên rượu.

Ngỗi Mộng nhìn thấy nàng thất thần, dò hỏi: " Em hẳn là lần đầu tiên đến đây đi, còn là vị thành niên sao?"

Ngu Chi Đào gật đầu.

Ngỗi Mộng lại hỏi: “Em tới nơi này làm cái gì?”

Ngu Chi Đào cũng không ngẩng đầu lên: “Tìm người đẹp.”

Ngỗi Mộng không khách khí, trực tiếp bật cười.

Nàng duỗi tay muốn nắm lấy cằm tiểu dê con, nhưng tiểu dê con cư nhiên lộ ra răng nanh, mắt mang chán ghét quay đầu đi.

Nàng chịu đựng, trong lòng nổi lên ngứa, trêu chọc nói: “Không phải muốn tìm người đẹp sao? Em xem tỷ tỷ đây thế nào?”

Ngu Chi Đào xoa xoa cái mũi: “Tôi không thích tin tức tố của chị .”Ngỗi Mộng sửng sốt.

Tin tức tố của nàng là vị rượu thiên nhiên, chưa tiến vào kỳ động dục, thời điểm này khí vị đậm nhạt thoả đáng, trước nay đều làm cho tiểu Omega mặt đỏ tai hồng, chưa từng có người nào nói không thích.

Nàng lấy tay chống cằm, nhìn Ngu Chi Đào: “Vậy thì em thích hương vị như thế nào?”

Ngu Chi Đào dùng ngón trỏ gãi gãi chóp mũi mà suy nghĩ.

Trên thực tế, nàng có chút hối hận.

Nàng ở trong lòng thầm nghĩ, có lẽ nàng không nên vì đào hôn mà nhảy vào một cái hố lửa.

Lúc nàng chuẩn bị tìm một cơ hội đào tẩu, thì thấy bên cạnh đang xảy ra tranh chấp.

Trong chỗ sâu nhất của quầy bar, ba cái nam nhân cao lớn đi tới gần một nữ tử tóc dài có vẻ không tỉnh táo, bọn họ hùng hổ, vừa thấy liền biết không phải người dễ chọc.

Ngỗi Mộng vì muốn độc chiếm Ngu Chi Đào, cố ý kéo nàng đến chỗ ngồi yên tĩnh, cách chỗ kia rất gần, Ngu Chi Đào có thể đem tất cả chi tiết thu vào đáy mắt.

Nữ tử tóc dài nguyên bản đã say ngã vào quầy bar, lúc sau bị mấy nam nhân đánh thức, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo.

Nam nhân cầm đầu kia đột nhiên hung hăng đấm một quyền ở mặt bàn, mạnh đến nỗi mà cả quầy bar run nhè nhẹ. Hành vi có ý uy hϊếp này, làm người cách xa 3 mét như Ngu Chi Đào đều phải rùng mình một cái

Nữ tử tóc dài rốt cuộc cũng có phản ứng.

Cả người cô run lên, phản ứng như chịu kinh hách cực lớn, run rẩy đem toàn bộ thân thể chính mình cuộn tròn.

Ngu Chi Đào ngồi không nổi nữa.

Nàng đến cái góc kia, đứng sau lưng ba nam nhân hô: “Các ngươi muốn làm cái gì?!”

Quán bar âm nhạc thực lớn, cũng may bọn họ đứng đủ gần, nghe được tiếng Ngu Chi Đào chất vấn.

Ba nam tử hơi hơi tản ra.

Lập tức ngay lúc này, Ngu Chi Đào nghe thấy được từng đợt từng đợt hơi thở kỳ dị.

Thời gian trước, nàng cùng gia gia ở tại một gian dân trạch cũ nát .

Dân trạch có chút tuổi tác, mọi nơi như lung lay sắp đổ

Thời điểm trời nắng, nàng đi theo gia gia, cùng nhau ra cửa nhặt phế liệu duy trì kế sinh nhai, nhưng mỗi lần trời mưa, gia gia liền cố chấp mà đem nàng lưu lại trong nhà.

Ngu Chi Đào dựa vào cửa gỗ cũ chờ gia gia trở về, đang nhàm chán vô tình thấy vết nứt lớn ở cửa.

Cửa gỗ bị nàng rạch ra một vết thương sâu, tản mát ra hương gỗ.

Ẩm ướt, hư thối, tử vong.

Ngu Chi Đào thực thích cái mùi hương này, nhưng nàng chưa từng nói với ai. Lớn lên, nàng vô ý phát hiện ở nơi nào đó luôn tỏa ra mùi hương gỗ này, ẩn ẩn phù hợp ký ức khi còn nhỏ.

Đáng tiếc chính là, những người khác hiển nhiên không biết.

Nam nhân cầm đầu còn đang ngoáy ngoáy cái mũi, đồng bọn đã tỏ ra oán giận: “Tin tức tố của ngươi sao lại yếu như vậy, là Alpha loại kém sao? Quả thực là làm cho Alpha chúng ta mất mặt.”

Một tên khác khinh miệt mà cười: “Nếu đã là Alpha loại kém, cũng không cần tới nơi này mua say. Bất quá……”

Hắn đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Ngu Chi Đào: “Ngươi có thích hay không có quan hệ gì? Ta thật thích tiểu cô nương này.”

Hắn đề cao âm lượng: “Ai, tiểu cô nương, cô lo chuyện bao đồng làm gì?"

Ngu Chi Đào lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu phản kích: “Nơi này là thượng thành nội, các người dám xem thường pháp luật sao? Đây là nơi có thể khi dễ người khác sao?”

Nam nhân cầm đầu chỉ tay nữ tử kia trả lời: “Ngươi biết phế vật này là thiếu bao nhiêu tiền của lão tử không? Lão tử đây là hợp pháp đòi nợ, không hề trái pháp luật!”

Ngu Chi Đào nhìn thoáng qua nữ tử tóc dài.

Nữ tử cũng ngẩng đầu, trong ánh mắt hai người đều chứa đối phương.

Ngu Chi Đào cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp.

Nàng từ trong ánh mắt kia thấy được đạm mạc, thấy được phiền chán, duy chỉ không thấy được sợ hãi —— nhưng rõ ràng là cả người cô ấy đều đang phát run a. (người ta tức giận khi bị phá giấc ngủ đó má:)))

Bất chấp mặt khác, nàng chạy đến bên người nữ tử .

“Nàng thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?” Đem người hộ ở sau lưng, Ngu Chi Đào hỏi.

Nam tử vươn ba ngón tay: “30 vạn!”

Cho dù là ở quán bar xa hoa, con số 30 vạn vẫn là có chút lớn.Ngỗi Mộng cách đó không xa dựa vào ghế, câu lấy khóe miệng.

Nàng ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người Ngu Chi Đào, chờ tiểu dê con mở miệng cầu cứu.

Nhưng Ngu Chi Đào không có.

Nàng nhíu nhíu mày: “ chuyển khoản được chứ?”

Mấy cái đại nam nhân sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Những người coi tiền như rác này đói với họ là một món hời lớn.

Với sự phát triển khoa học kỹ thuật tột độ, hai giây sau, tiếng “Tích” kêu lên, tiền được chuyển vào tài khoản, ba nam nhân liền trốn vào đám người, biến mất không còn tung tích.

Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, Ngỗi Mộng có chút uể oải.

Nhưng nàng vẫn tiến lên trước, tìm kiếm cơ hội cuối cùng : “Cần hỗ trợ sao?”

Ngu Chi Đào nhìn nàng một cái, lắc đầu.

Nàng tiến đến bên người nữ tử, dò hỏi: “Chị có sao không?”

Vài giây sau nữ tử tóc dài phản ứng lại, tay chống quầy bar đứng lên.

Ngu Chi Đào lập tức choáng váng.

Nàng ngay từ đầu liền đem nữ tử trở thành người yếu ớt hay bị khi dễ, lúc này nữ tử vừa đứng lên, nàng mới phát hiện, đối phương thân cao thô sơ, phỏng chừng 1m9.

Cổ quái chính là, cả người da thịt giống chịu đựng không nổi cốt cách, nhưng dù như thế, người này cư nhiên lại không có vẻ yếu ớt, ngược lại toát ra một loại uy áp mạc danh.

Cổ khí này bức cho Ngỗi Mộng cao 1m85 phải lùi về sau một bước.

Nhưng thực mau, nữ tử mở miệng, áp lực lại tan hết, hệt như lúc 3 nam nhân kia ở gần, ôm cánh tay phát run.

“Em giúp tôi trả nợ?” Cô hỏi, “Tên của em là gì?”

“Ngu Chi Đào.” Ngu Chi Đào thành thật trả lời, hỏi lại: “Còn chị.”

Nữ tử trầm mặc trong chốc lát: “…… A Cửu.”

Câu trả lời này không có nửa phần thành ý, vừa nghe liền biết là tên giả, ngay cả cái họ đều không muốn cấp cho nàng một cái.

Ngu Chi Đào có chút sinh khí, lại nghe cô nói: “Tôi không có tiền trả cho em, tôi có thể làm gì cho em không?”

Ngu Chi Đào lắc đầu.

Mới vừa lắc đến một nửa, nàng liền dừng lại.

Nói thật, ngay từ đầu nàng giúp nữ tử này, cũng không cần báo đáp, thực lòng chỉ muốn giúp người mà thôi.

Nhưng lúc nữ tử hỏi, nàng đột nhiên lại có ý tưởng khác.

Chần chừ trong chốc lát, nàng nói: “Báo đáp…… muốn cùng tôi về nhà không?”

Nữ tử tự xưng là A Cửu quay đầu, bình tĩnh nhìn về phía nàng.

Đèn cầu vừa lúc chiếu sang góc này, cũng chiếu sáng lên dung mạo của cô .

Ngu Chi Đào lúc này mới phát hiện, cô lớn lên phi thường đẹp.

Ở thế giới trước, nàng từng tiếp nhận một cái hạng mục, hiệp trợ chế tác manga anime, vẽ mặt nữ chính cổ phong.

Lúc ấy, yêu cầu chế tác là ——

Anh khí mà không tục tằng, hiệp nghĩa lại không mất đi mỹ diễm.

Lúc ấy toàn bộ tổ hạng mục bận việc hồi lâu, rốt cuộc cũng giao ra một tác phẩm vừa lòng. Manga anime vừa đẩy ra, nữ nhân vật này lập tức trở thành người tình trong mộng của biết bao người chơi. Nhưng trong fans của nàng nhiều nhất không phải là nam sinh mà là nữ sinh.

Lúc này, nhìn đối phương mày đẹp như núi xa, mắt phượng sâu thẳm như biển cả, Ngu Chi Đào nội tâm ngũ vị tạp trần ——

Quả nhiên, phàm nhân là vô pháp so sánh cùng Nữ Oa nương nương.

Khuôn mặt nữ hiệp mà nàng lấy làm tự hào, lúc này đây so với nữ nhân trước mặt, như sản phẩm thấp kém được sản xuất đại trà.

Ngu Chi Đào nuốt một ngụm nước miếng.

Nàng ý thức được —— 30 vạn liền được đối phương cùng chính mình về nhà, là một loại nhục nhã ra sao.

Thế nhưng lúc nàng chuẩn bị thu hồi câu nói vừa rồi, A Cửu ánh mắt đảo qua Ngỗi Mộng đang ở sau lưng.

“Hảo.”Cô nhẹ giọng đáp lại.