Chương 2

Thẳng đến lúc cùng A Cửu ngồi trên xe taxi, Ngu Chi Đào vẫn chưa phản ứng kịp.

A Cửu không biết từ chỗ nào lấy ra dây buộc tóc, đem đầu tóc rối tung cột lại, biến thành đuôi ngựa. Ngoài cửa sổ, ánh đèn dầu hoa mỹ chiếu tới, di chuyển theo chiếc cổ thon dài của cô đi xuống, tới phần xương quai xanh đặc biệt mê người.

Mùi gỗ hư cũ mục nát lẫn thoang thoảng mùi rượu, quanh quẩn chóp mũi Ngu Chi Đào. Ngu Chi Đào âm thầm tăng thêm hô hấp, đem toàn bộ hút vào phế quản .

“Đi chỗ nào?” A Cửu lên tiếng nhắc nhở.

Ngu Chi Đào lúc này mới phản ứng lại, cố gắng trấn định báo tên 1 cái tiểu khu.

Xe taxi tự động điều khiển, thùng xe tràn ngập không khí xấu hổ.

Ngu Chi Đào thử tìm kiếm đề tài.

“Tôi mới nói mấy lời cô liền đi?”

A Cửu nhìn chăm chú ngoài cửa sổ: “Không phải cô nói tôi cùng cô về nhà sao?”

Ngu Chi Đào bẻ ngón tay: “Kia, lỡ như tôi là người xấu thì làm sao bây giờ?”

A Cửu quay lại đầu.

Cô liếc mắt Ngu Chi Đào một cái.

“Tôi là Alpha, cô là Omega, người làm chuyện xấu chỉ có thể là tôi thôi.”

Ngu Chi Đào không phục mà nói thầm: “Cũng có khả năng là tôi từ bị động hoá thành chủ động thì sao”

Nàng cho rằng mình đã đè thấp thanh âm, A Cửu không nghe được, nhưng đối phương lại ngay thẳng hỏi: “bằng cách nào?”

Ngu Chi Đào sờ sờ chóp mũi, giải thích: “Thì là, chờ tôi đem cô lừa về nhà, trong nhà mai phục vài cái Alpha.”

A Cửu không nói chuyện, chỉ là đột nhiên ghé sát vào.

Ngu Chi Đào cứng người không dám động đậy, cô ở bên cổ mình nhẹ ngửi.

Ngửi đủ rồi, A Cửu liền thối lui.

“Trên người của cô không có mùi của Alpha khác, nên không có cùng Alpha tiếp xúc qua.” Cô nhàn nhạt nói.

Ngu Chi Đào kinh ngạc.

Lấy lại bình tĩnh, nàng nâng hai tay lên để ở chóp mũi, lại không ngửi thấy mùi gì khác thường.

Bất đắc dĩ, nàng nhìn A Cửu một lần nữa: “Chỉ cần ở chung qua đều có thể nghe được?”

A Cửu gãi gãi chóp mũi, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngu Chi Đào trên mặt biểu tình từ khϊếp sợ biến thành kinh hỉ: “Vậy liền dễ làm nhiều!”

A Cửu quay đầu nhìn lại, vừa lúc bị Ngu Chi Đào bắt được dò hỏi: “Ngươi nói xem, nếu Omega bị đánh dấu, người khác có phải hay không ngửi một cái liền đoán ra được?”

A Cửu gật đầu.

Suy tư hai giây sau, cô lại bổ sung nói: “Ân…… Cũng tùy loại người”

Ngu Chi Đào ngẩng đầu, nỗ lực cùng cô đối diện: “Tùy loại?”

A Cửu bất đắc dĩ giải thích: “Alpha ngũ cảm nhanh nhạy mới có thể phát hiện".

“Đương nhiên, vì có tin tức tố của Alpha chứng tỏ cùng Alpha đánh dấu có quan hệ.”

Cũng còn tùy vào Alpha nào đánh dấu, càng là Alpha loại tốt, lưu lại tin tức tố càng dễ bị phát hiện. Đồng thời khi đánh dấu…… Ấn dấu cũng không dễ bị tiêu tán.”

Ngu Chi Đào gật đầu, đem điều này ghi nhớ.

A Cửu có chút nghi hoặc: “Này, đó là nội dung thời kì sinh lý được dạy hồi học trung học? Cô không biết?”

Ngu Chi Đào bịa chuyện cái lấy cớ: “Lúc ấy không nghiêm túc nghe, quên đến gần hết rồi.”

Nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác, nhìn về phía A Cửu dò hỏi: “Cô có thể phát hiện ra mùi vị của tôi, cho nên cô thuộc loại Alpha ngũ cảm nhanh nhạy?”

A Cửu ngừng lại một chút, sau đó cúi người dựa đến bên cổ Ngu Chi Đào.

Cô mở miệng, hơi thở phun ở bên cổ: “Khoảng cách như vầy chỉ cần không phải khứu giác Alpha mất cân đối, đều có thể đoán được.”

Ngu Chi Đào chỉ cảm thấy cổ ngứa đến nỗi làm nàng hoảng hốt, cũng không rảnh lo mặt có đỏ hay không, luống cuống tay chân chống lại hai vai đối phương, mông lùi ra sau.

“Khụ khụ, đã biết.”

A Cửu liền hiểu ý mà thối lui, một lần nữa đem lực chú ý phóng ra cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Ngu Chi Đào nhịn được, lại cùng cô nói chuyện.

“Cô không thắc mắc tôi muốn đem cô về nhà làm cái gì sao a?”

A Cửu cũng không quay đầu lại: “Cô dẫn tôi về nhà là muốn làm cái gì?”

Thái độ cô thật sự quá mức bình tĩnh, tựa hồ không thèm để ý đến hoàn cảnh của bản thân.

Ngu Chi Đào phồng lên quai hàm, lại sinh ra điểm tức giận.

Nàng tức cái người được nàng cứu này, cô một chút đều không biết yêu quý bản thân.

Nhưng nàng cũng không có lập trường đi chất vấn đối phương, chỉ có thể đem quan tâm nghẹn thành tính tình, nói ra một câu: “Tôi mang cô về nhà, hy vọng cô có thể tạm thời đánh dấu tôi.”

Một tiếng này tựa sấm sét, A Cửu rốt cuộc lại đem đầu quay lại, miệng thơm khẽ nhếch nhìn nàng.

Tranh đoạt được lực chú ý của đối phương, làm cho Ngu Chi Đào vô cùng đắc ý cùng vui mừng.

Nàng ngẩng cằm, khıêυ khí©h hỏi: “Thế nào? Có vấn đề sao?”

A Cửu cúi đầu, tựa như suy tư.

Trong thùng xe an tĩnh chừng hai phút, Ngu Chi Đào bắt đầu cảm thấy áp lực từ bầu không khí ngột ngạt này, A Cửu cuối cùng cũng có phản ứng

Cô nói: “Nếu cô đã xác định…… Thì không thành vấn đề.”

Ngu Chi Đào hít sâu hai lần: “…… Tôi xác định.”

A Cửu nhìn nàng, gật gật đầu.

Hai người tựa hồ đạt thành ăn ý nào đó, cả hai lẫn nhau đều không hề mở miệng, ánh đèn ngoài cửa nhanh chóng vụt qua.

Đối phương không có truy vấn, Ngu Chi Đào âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Trên thực tế, nàng cảm thấy quyết định của chính mình có điểm ngốc, nhưng thật sự lại tìm không thấy biện pháp tốt hơn.

Một tháng trước, nàng vẫn còn ở trên địa cầu, vì sinh tồn, mỗi ngày đúng giờ đi làm.

Ngày nọ, nàng ở đơn vị nghỉ trưa, tranh thủ thời gian ngủ một chút, tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ở trong một thân thể khác, trở thành một quý tộc Omega.

Nguyên chủ cũng tên Ngu Chi Đào hai ngày nay sinh bệnh nặng, chịu không nổi đã qua đời, lúc này mới làm linh hồn nàng trọng sinh sang thân thể này. Đương nhiên, người khác chỉ tưởng rằng, Ngu tiểu thư tính tính thay đổi là do nàng bệnh nặng mới khỏi.

Này cũng không phải điểm quan trọng.

Quan trọng là Ngu Chi Đào có vị hôn phu, nguyên chủ vô cùng thích nam nhân kia, ở trong nhật ký hồi trung học khóc lóc la rằng nhất định phải gả cho hắn.

Khi đó, vị hôn phu cũng tới thăm bệnh, nhưng không biết vì cái gì, Ngu Chi Đào xuyên qua đây thấy hắn, lại sợ hãi đến cả người run lên.

Cái này làm cho Ngu Chi Đào phi thường hoang mang —— nàng xác thật là đồng tính luyến ái, nhưng căn bản không đến nỗi căm ghét nam nhân.

Tìm không thấy nguyên nhân, Ngu Chi Đào chỉ có thể kết luận rằng bởi vì —— nàng vô pháp tiếp thu mình gả cho một nam nhân, cho nên trong tiềm thức đối với vị hôn phu kia sinh ra kịch liệt bài xích. Rốt cuộc đối mặt thế giới có một giới tính ngoài nam tính, nàng cũng không có cảm giác gì kịch liệt.

Đương nhiên, nguyên nhân cũng không quan trọng. Ngu Chi Đào chỉ biết, nàng quyết không thể thực hiện hôn nhân này.

Cùng người nhà náo loạn một đoạn thời gian, đổi lấy mặt lạnh của người nhà, Ngu Chi Đào bị cấm đoán.

Rơi vào đường cùng, nàng phát hiện, đối với người quý tộc, yêu cầu con dâu của họ cũng cực kì cao, nếu đã gả vào quý tộc thế gia, khẳng định không thể tiếp thu rằng đã bị Alpha khác đánh dấu.

Ngu Chi Đào nảy ra ý này, giả ý thỏa hiệp, lại tìm cơ hội chuồn ra ngoài, mới ở trước quán Bar tìm người đẹp.

May mắn thay nguyên chủ luôn mang hình tượng ngoan ngoãn thục nữ, phỏng chừng cho tới bây giờ, người nhà cũng không nghĩ nàng làm ra sự việc này.

Thực mau, xe dừng lại, Ngu Chi Đào thanh toán tiền, mang theo A Cửu xuống xe.

Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện —— nhìn tiểu khu to như vậy, Ngu Chi Đào có chút đau đầu.

Chung cư này hai năm trước, nguyên chủ dùng tiền tiêu vặt mua sắm. Nhưng mua tới chỉ vì ngồi chờ tăng giá trị, còn trước nay không ở qua.

Lúc này Ngu Chi Đào ngàn dặm xa xôi đi tìm tới, muốn biết rõ chung cư cụ thể ở đâu, không phải cái chuyện gì dễ dàng.

“Chung cư ở…… khu A phòng 502.” Ngu Chi Đào nhìn trên tay màn hình ảo, một chữ một chữ nói ra địa chỉ.

Nàng nhìn về phía A Cửu: “Đi thôi.”

A Cửu gật đầu, đi theo nàng phía sau.

Tiểu khu có công nghệ cao hoạt động không cần người quản lý, quét hai lần mặt, hai người nhẹ nhàng đi vào không trở ngại.

Nhưng bởi vì tiểu khu thật sự quá lớn, khu A chẳng phải ở trước mặt mà là sâu trong vị trí trung tâm,vị trí vô cùng đẹp, nhưng Ngu Chi Đào phương hướng không tốt, đương nhiên là đã lạc.

Lúc nàng lần thứ ba nhìn đến khu B khi nãy, rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía A Cửu.

“Chúng ta…… Có phải hay không lạc đường?”

A Cửu rốt cuộc không nhẫn tâm nói ra “Lạc đường chỉ có một mình cô” , an tĩnh chỉ ra một cái phương hướng chưa bao giờ được Ngu Chi Đào chú ý tới : “Tôi cảm thấy, đi con đường này khả năng sẽ được.”

Ngu Chi Đào ánh mắt sáng lên, vui mừng nói: “Ân! Nghe cô!”

A Cửu làm dẫn đường, hiển nhiên rất có hiệu quả!

Ba phút sau, các nàng liền vòng ra phía trước khu B.

A Cửu trong lòng như có bản đồ, đều chọn là thẳng tắp đường nhỏ, chỉ chốc lát sau, Ngu Chi Đào ở xa xa đã nhìn đến tiểu khu A nàng mất nửa ngày để tìm kia.

Nàng tâm tình vui sướиɠ, bước chân cũng không khỏi nhanh nhẹn lên.

Nhưng hai người đi đến một nửa, đi ngang qua một cái hàng hiên, Ngu Chi Đào lại nhéo góc áo A Cửu.

Nàng vốn dĩ muốn vỗ vỗ bả vai đối phương, nhưng bất đắc dĩ chính mình cái đầu còn không đến 1m7, căn bản với không tới.

“A Cửu, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Nàng dò hỏi.

A Cửu từ đầu luôn phối hợp không biết vì cái gì mà lúc này trên mặt biểu tình có chút bực bội.

“Có mùi máu.” Nàng trả lời.

Ngu Chi Đào mở to hai mắt nhìn.

Nàng muốn đến địa phương phát ra thanh âm, lại bị A Cửu ngăn lại: “Đừng, chúng ta đi mau.”

Nhưng rõ ràng Ngu Chi Đào không chịu: “Là tiếng kêu tiểu miêu, không có gì nguy hiểm. Cô ngửi được mùi máu, nó khả có lẽ đã bị thương, tôi phải đi xem.”

A Cửu lại không buông tay.

Cô cau mày, lời ít mà ý nhiều lại lần nữa yêu cầu: “Đi!”

Ngu Chi Đào tránh thoát được sự kiềm chế của cô.

Cô lại nhăn mi: “Có đi chính là mình cô đi, tôi không thể nào thấy chết mà không cứu.”

Nói xong, nàng trực tiếp chạy rời đi.

Đi được hơn nửa vòng, nàng quả nhiên phát hiện ở một cái cửa sổ một con tiểu khả ái kêu to ai ai.

Mèo nhỏ mới được hai tháng, chân trái phía sau tựa hồ bị đồ vật gì sắc bén mà cắt ra.

Nó bị thương đã một đoạn thời gian, miệng vết thương gần như đọng lại, nhưng nhìn phi thường đáng thương, nếu không ai quản nó, nó khả năng liền phải chết tại đây.

Người máy tuần tra đem con sủng vật bẩn bẩn xử lý sạch sẽ.

Ngu Chi Đào chịu đựng run rẩy, cởϊ áσ khoác, một bên dụ hống “Miêu miêu ngoan”, một bên đem nãi miêu ôm vào trong áo khoác.

Tựa hồ biết nàng muốn cứu giúp mình, nãi miêu phi thường phối hợp.

Nó kêu đến càng thêm vang dội, giống làm nũng.

Rốt cuộc đem được tiểu miêu ôm vào lòng, Ngu Chi Đào thở hắt 1 hơi.

Nàng trở lại hàng hiên vừa rồi, nhìn bên trong, đã không thấy thân ảnh A Cửu đâu nữa.

Ngu Chi Đào có chút ủy khuất.

Đây là lựa chọn của bản thân, nàng cũng không hối hận, nhưng nhịn không được có người đối với tiểu nãi miêu như vậy liền nói bậy: “Như thế nào sẽ có người như vậy? Chờ mình một chút cũng không chịu? Mình chính là vì cô ta bỏ ra 30 vạn!

“Ngươi không thể học theo nàng, về sau ta dưỡng ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn ở bên ta.”

Tiểu nãi miêu, đôi mắt dựng thành một cái phùng, “Meoo” một tiếng giống như đáp lại.

Ngu Chi Đào liền cảm thấy mỹ mãn.