Chương 10

Hôm nay không biết như thế nào, Tề Nam Ca cứ luôn thất thần, cứ thất thần ngây người một lúc, mãi sau Thẩm Thanh Quyết mới ý thức được, cậu muốn gặp Thẩm Thanh Quyết.

Nhớ tới Thẩm Thanh Quyết, Tề Nam Ca không tự giác cong cong khóe môi.

Có lần bọn họ thủ thành, ước chừng hai ngày một đêm, lúc ấy tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt, Tề Nam Ca cũng không ngoại lệ, cậu đau đầu muốn chết , trong mắt đều là tơ máu. Thuộc hạ khuyên cậu đi nghỉ một lát, Tề Nam Ca cũng biết trạng thái của mình không tốt, nhưng cậu không thể, cũng không có cách nào thả lỏng được. Chỉ cần cậu lơ là một khoảnh khắc, nói không chừng phòng tuyến vững chắc sẽ bị đánh đổ.

Đang nghĩ nghĩ, Tề Nam Ca bỗng lảo đảo một chút, nhưng một cánh tay vững chãi đỡ được cậu.

Là Thẩm Thanh Quyết.

Vẻ mặt thuộc hạ đau khổ nói: “Tướng quân, ngài giúp ta khuyên nhủ điện hạ đi, để ngài ấy nghỉ ngơi một lát.”

Thẩm Thanh Quyết lạnh mặt hỏi: “Mọi người đều luân phiên nghỉ ngơi, sao ngươi không chịu nghỉ.”

Ta sợ.

Tề Nam Ca tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài, cậu chỉ là nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay Thẩm Thanh Quyết, nói: “Ta không yên tâm.”

Thẩm Thanh Quyết hỏi: “Vậy ngươi tin ta không?”

Tề Nam Ca nghẹn lời.

“Ta sẽ nhìn chằm chằm, khi nào ngươi tỉnh lại thì ra thay ta.” Thẩm Thanh Quyết nói.

Tề Nam Ca chỉ có thể nói “ừm”.

Tề Nam Ca dựa vào tường thành, khép lại hai mắt, không chút buồn ngủ. Cậu nghĩ, thôi, giả vờ nhắm mắt trong chốc lát, để mọi người yên tâm.

“Không ngủ được sao?”

Thẩm Thanh Quyết phát hiện cậu giả vờ ngủ, Tề Nam Ca ngượng ngùng nói: “Ta không ngủ được, vẫn khỏi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thanh Quyết ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào l*иg ngực, chỉ nói một chữ, mệnh lệnh nói: “Ngủ.”

Tề Nam Ca bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Đương nhiên cậu không ngủ ngon, Tề Nam Ca tỉnh lại rất sớm, nhưng cũng là ngủ được một chút. Lúc tỉnh lại, Tề Nam Ca còn hơi ngượng ngùng. Nhưng các thuộc hạ lại không biểu hiện gì lạ. Lúc sau Tề Nam Ca nghĩ nghĩ, đại khái là cậu thường xuyên ở cùng Thẩm Thanh Quyết, các thuộc hạ cũng quen rồi.

Chỉ là Tề Nam Ca không nghĩ tới, buổi tối cậu biết mình mang thai —— cậu mất ngủ.

Rõ ràng ban ngày ở với Thẩm Thanh Quyết cậu rất buồn. Đêm khuya, Tề Nam Ca trừng đôi mắt như chuông đồng, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Trời sắp sáng rồi, Tề Nam Ca cũng không có thể ngủ, cậu thở dài, mặc thêm quần áo đi ra ngoài đi bộ. Quản gia đã thức dậy, nhìn thấy Tề Nam Ca vô cùng ngoài ý muốn. Tề Nam Ca làm việc và nghỉ ngơi rất quy cử, hiện tại cũng không phải giờ cậu dậy.

“Điện hạ?” Quản gia thử hỏi.

Tề Nam Ca lắc đầu.

Quản gia là lão nhân trong cung, được Võ Đế phái tới chăm sóc Tề Nam Ca. Quầng mắt Tề Nam Ca nhợt nhạt, ông ấy thấy, nhưng ông ấy cũng biết Tề Nam Ca khá kính trọng xa cách mình, trong lòng có tâm sự cũng không cùng hắn nói.

Quản gia kiến nghị: “Điện hạ có tâm sự, không bằng đi tìm hội Thôi công tử.”

Tề Nam Ca nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.

Đại Tề lâm triều ba ngày một lần, hôm nay không phải lên triều, Tề Nam Ca sai thuộc hạ đi mời. Sau nửa canh giờ, Thôi Ánh Trúc, Trương Thư Thần tới.

Trương Thư Thần lo lắng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì ?”

Sau khi sai người đi mời, Tề Nam Ca lại hối hận. Cậu nói sẽ không hỏi Thẩm Thanh Quyết thích ai, nhưng hiện tại cậu lại rất muốn hỏi Thẩm Thanh Quyết thích ai.

Lúc này, Tề Nam Ca ý thức được mình rất ích kỷ. Cậu muốn chiếm lấy Thẩm Thanh Quyết, nếu vậy người mà Thẩm Thanh Quyết thích lại là đối thủ lớn nhất của cậu.

Cho nên lúc Trương Thư Thần hỏi, Tề Nam Ca áy náy khó mở miệng, thần sắc hơi xấu hổ: “Chuyện là, thôi, coi như ta không gọi các ngươi tới.”

Trương Thư Thần “a” một tiếng, không biết Tề Nam Ca bị sao.

Thôi Ánh Trúc buông chén trà, lạ lùng nói: “Chuyện gì lại dọa ngươi thành bộ dạng này.”