Chương 11

Dáng vẻ kinh ngạc của Thôi Ánh Trúc khiến Tề Nam Ca buồn bực, cậu liếc Thôi Ánh Trúc một cái, nói: “Ta đã như vậy rồi, ngươi còn trêu chọc ta.”

Thôi Ánh Trúc hì hì cười: "Ta là quan tâm ngươi đấy chứ.”

Tề Nam Ca cười lạnh một tiếng.

Có Thôi Ánh Trúc quậy ở giữa, Tề Nam Ca cũng bớt lo lắng phần nào. Những cũng chỉ một chút, cậu thầm thở dài, quyết đoán nói ra.

Tề Nam Ca hỏi: “Các ngươi biết Thẩm Thanh Quyết thích cô nương nhà ai không?”

Thôi Ánh Trúc: “Gì?”

Trương Thư Thần: “Hả?”

Hai người có biểu cảm giống nhau như soi gương, đều giật mình ngơ ngác. Đã nói ra, Tề Nam Ca cũng không băn khoăn nhiều nữa. nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, bọn họ hẳn cũng không biết, Tề Nam Ca hơi thất vọng.

Ngẫm lại cũng có thể lý giải, cậu còn không biết, Thôi Ánh Trúc cùng Trương Thư Thần làm sao biết được.

Đang lúc Tề Nam Ca chuẩn bị nói tiếp, Thôi Ánh Trúc hỏi: “Vừa rồi ngươi hỏi, chúng ta có biết Thẩm Thanh Quyết thích cô nương nhà ai không á?”

Không rõ Thôi Ánh Trúc hỏi vậy có ý gì, Tề Nam Ca vẫn trả lời: “Đúng vậy.”

Thôi Ánh Trúc phảng phất bật chế độ hóng hớt, thẳng thắn thành khẩn nói: “Theo ta được biết, Thẩm Thanh Quyết không thích cô nương nhà ai heets.”

“Hắn thích ngươi.”

Tề Nam Ca nghe xong ngây người, cậu lại nhìn Trương Thư Thần, Trương Thư Thần khẳng định gật đầu, một chút chần chờ đều không có.

Lần này đổi lại là Tề Nam Ca ngây người: "A?”

Thôi Ánh Trúc thấy Tề Nam Ca không tin, chỉ có thể giải thích nói: “Mỗi ngày hắn đều ở cạnh ngươi, còn có thời gian thích cô nương nhà ai? Cái khác không nói, các ngươi chắc sắp mỗi ngày ăn ở bên nhau phải không, hôm qua Thẩm Thanh Quyết còn vào cung, không biết làm gì, ta cảm thấy bệ hạ sắp coi hắn thành con rể rồi.”

Tề Nam Ca: “…”

Tề Nam Ca suy nghĩ một lúc, nói: “Hắn đối xử với ta rất tốt, chẳng lẽ không phải bạn bè tốt sa?”

Thôi Ánh Trúc nhìn bạn mình, quả thực hận sắt không thành thép: "Ngươi cũng quá ngây thơ, đều là nam tử, ngươi không nhận ra cảm tình hắn đối với ngươi rất khác sao?”

Không cần Thôi Ánh Trúc hỏi, Trương Thư Thần nói luôn: “Không có, tuyệt đối không có!”

“Mấy năm nay ở trong quân ngũ, Thẩm Thanh Quyết nấu cơm cho Nam Ca, chăm sóc lúc bị thương Nam Ca…Cũng không có gì đặc biệt.” Nói nói, sắc mặt Trương Thư Thần khẽ biến, bỗng nhiên ý thức được cái gì: "Nhưng…lần ngươi trọng thương, Thẩm Thanh Quyết vẫn luôn chăm sóc ngươi. Lúc ấy tình hình chiến đấu khẩn trương, hẳn nên để quân y chăm sóc ngươi, Thẩm Thanh Quyết lại tự mình tới. Còn có, kỳ thật ta muốn rửa sạch miệng vết thương giúp ngươi, nhưng Thẩm Thanh Quyết cũng không cho làm.”

Tề Nam Ca nhớ rõ, lần đó cậu bị thương ở chân.

Nếu như vậy xem, có rất nhiều sự kiện mập mờ không rõ, Trương Thư Thần tằng tằng nói một đống, mặt Tề Nam Ca mặt nóng lên, ngắt lời nói: “Đừng nói nữa.”

Thôi Ánh Trúc nói: “Lúc này mới đúng.”

“Có lần uống say, ài, ngươi say như con cá chết, nhìn rất muốn bắt nạt, lần đó ta còn thấy ánh mắt Thẩm Thanh Quyết nhìn ngươi, đại khái chỉ hận không thể nuốt ngươi vào bụng.”

“Bọn ta nhiều người như vậy, ngươi đều mặc kệ, chỉ tìm hắn.” Thôi Ánh Trúc nói: "Lúc ấy ta nghĩ, ngươi bị hắn ăn cũng không oan.”

Tề Nam Ca: “…”

Thôi Ánh Trúc cùng Trương Thư Thần không ở lại lâu, còn có công vụ, nói xong chính sự, vội vàng rời đi. Bọn họ nói chuyện này cho Tề Nam Ca, cũng muốn để cho Tề Nam Ca thời gian tiếp thu, chải vuốt rõ ràng, bởi vậy không có ở vương phủ lâu.

Ngắn ngủn một cái buổi sáng, Tề Nam Ca thay đổi rất nhiều cảm xúc, tâm tình lên lên xuống xuống, cho nên, đến buổi chiều, cậu lại có cảm giác hư thoát.

May vẫn còn chút công vụ, cần Tề Nam Ca đi làm, tạm thời dời lực chú ý của Tề Nam Ca đi. Chờ cậu làm xong, trời đã tối. Thẩm Thanh Quyết còn không có làm xong, hắn cùng vài vị tướng lãnh ở tiểu viện thương nghị chuyện gì đó.

Tề Nam Ca chưa tiến vào, chỉ là dựa lưng vào cửa, ở ngoài cửa chờ.