Chương 28

Lúc cơm trưa, đôi mắt Trần Nguyệt Anh đã sưng húp. Bà không còn nước mắt nữa mà chỉ đang lớn tiếng chửi bới kẻ ăn trộm gà chết không yên thân. Có bao nhiêu từ ngữ ác độc đều quăng ra chào hỏi tên trộm gà kia hết.

Ngô Tố Cần thì khác hẳn, mẹ chồng càng mắng khó nghe thì chị ta càng vui vẻ.

"Chị dâu, có chuyện gì vui sao chị không nói ra cho mọi người mừng cùng?" Cố Yêu Yêu không thể chịu được vẻ tiểu nhân đắc chí của con người này, nên cố ý nhắc đến chị ta.

"Hả? Không có đâu, chỉ là cháu trai của em vừa đá chị một cái, cho nên..." Ngô Tố Cần sờ vào chiếc bụng nhô cao ra, hơi thu lại ý cười và giải thích.

Cố Yêu Yêu miễn cưỡng vâng một tiếng với vẻ không thể phủ nhận.

Cho là có không gian, muốn làm chuyện gì là có thể thần không biết quỷ không hay, không có chứng cứ bắt bớ chị ta sao? Quá non nớt, quá giản đơn!

Bàn tay thò đến chỗ không nên duỗi tới, vậy đập nát là được.

Chỉ trong một bữa cơm, toàn bộ người trong phòng ăn đều biết, ba con gà của nhà họ Cố đều bị mất. Trong lúc nhất thời, người người cảm thấy bất an, chỉ sợ gà nhà mình rơi vào tay của bọn trộm gà.

Nguyên bản tâm tình của Ngô Tố Cần rất tốt, lúc này không cười được. Coi như không ai biết là chị ta làm, nhưng bị nhiều người mắng như vậy cũng rất khó chịu.

Chị ta nhớ thật kỹ người mắng mỏ ác độc nhất với vẻ mặt vô cảm.

Về đến nhà, Cố Yêu Yêu móc ra một viên kẹo, bỏ vào miệng của người mẹ đanh đá và dùng giọng điệu dỗ trẻ con với bà: "Ngọt không ạ?"



"A.." Trần Nguyệt Anh ngậm một lúc, nhận ra đây là kẹo cứng vị quýt.

"Con mua ở hợp tác xã mua bán, một hào bốn viên."

Nghe Cố Yêu Yêu nói như vậy, ngay cả Cố Hồng Tú cũng không nghi ngờ gì. Kẹo sữa đường đỏ đường trắng đều đắt đỏ, cần mua bằng phiếu. Nhưng kẹo hoa quả lại rất rẻ, còn không cần dùng đến phiếu, là một trong số những thứ đồ ăn vặt bọn trẻ con thích mua nhất.

Trần Nguyệt Anh chỉ cảm thấy ngọt lịm, vị quýt đậm đà đặc biệt, lại nghe được gái út nhà bà nói: "Mẹ đừng khó chịu quá. Đợi lát nữa đi lên núi cắt cỏ heo, con sẽ bắt hay con gà rừng về cho mẹ."

"Được được được, mẹ chờ út bắt về." Bà dĩ nhiên không tin nhưng cũng không muốn làm phật lòng con gái.

"Chị..." Cố Hồng Chí xoa xoa tay, nhìn chị gái ma quỷ với vẻ lấy lòng.

Cố Yêu Yêu rất dễ tính, chia cho thằng bé một viên, nói: "Nếu như buổi chiều, nhóc có thể bắt chút tôm cua cá về, chị sẽ có đồ tốt cho nhóc."

"Được, nhất định!" Cố Hồng Chí vỗ ngực cam đoan, vội vã xách thùng gỗ nhỏ lên xuất phát.

* * *

Bắt gà rừng là không làm được, cô không có kỹ năng ấy. Thế là, lúc đi ra ngoài cắt cỏ heo vào buổi chiều, Cố Yêu Yêu đi trước qua nhà Thẩm Tây Lâm một chuyến.



"Chị Yêu Yêu, chị đến thăm Miểu Miểu rồi!" Bé gái bé nhỏ vui vẻ nện đôi chân ngắn chạy đến chỗ cô.

"Chào dì Vân, cháu muốn tìm Thẩm Tây Lâm giúp đỡ một chút." Hô tiếng đón được đứa nhóc, Cố Yêu Yêu lễ phép ân cần thăm hỏi rồi nói rõ ý đồ đến.

Bé con Miểu Miểu nghiêm túc uốn nắn cô: "Anh trai lớn hơn chị Yêu Yêu, chị phải gọi là anh giống như em này."

Hạ Thải Vân cười đến híp cả mắt, "Đúng vậy, Yêu Yêu cháu gọi thằng nhóc kia là anh Tây Lâm là được."

Cố Yêu Yêu: Tha thứ cháu không...

"Anh Tây Lâm."

Ai bảo cô có việc nhờ cậy người ta cơ chứ, ài...

Nắng chiều cháy rực, hai người cùng nhau đi vào núi. Thấy đối phương không nói lời nào, Cố Yêu Yêu hắng giọng một cái, nói: "Chuyện buổi sáng, cảm ơn."

Thẩm Tây Lâm đi đằng trước, ngầu ngầu khẽ gật đầu, vẫn không nói chuyện như cũ.

Đang lúc Cố Yêu Yêu cho là hắn sẽ không mở miệng, một hồi lâu mới nghe được hắn nói: "Trong trường học, ai bắt nạt em thì nói với anh."

"Ồ, được!" Cố Yêu Yêu đáp giòn tan, thầm nghĩ hóa ra người này mặt lạnh tâm nóng.