Chương 17

Edit: Thư Thư

Beta: Poko Plu

Date: 05/02/2016

...o0o...o0o...o0o...

Mạt Ngôn từ sau đêm đưa Doãn Mộ Tuyết về nhà, đối với Doãn Mộ Tuyết ngày càng hiếu kỳ, không nói đến cả đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau khi vào văn phòng, an vị tại vị trí liền bắt đầu ngây ngốc .

Thời điểm Thư Cầm tiến vào báo cáo tình hình Tôn Thành thừa dịp ngày hôm qua Mạt Ngôn đã hủy bỏ hội nghị ban giám đốc liền bắt đầu du thuyết trước mặt hai đồng sự khác bắt tay bán cổ phần công ty cho hắn, Mạt Ngôn cũng chỉ lên tiếng: "A..." xem như đã biết sau đó cũng không nói gì thêm, không như bình thường hỏi Thư Cầm cẩn thận. Thư Cầm lúc này mới phát hiện, thật không thích hợp, người trước mắt bản thân nãy giờ vẫn luôn lăng lăng nhìn chằm chằm kẹp giấy không đảo mắt, cả người nàng sau khi tiến vào văn phòng cũng không hề động. Chẳng lẽ kẹp giấy xuất ra khí chất thướt tha mị hoặc mê người?

Thư Cầm quơ lấy kẹp giấy trên bàn đang chuẩn bị ném về phía Mạt Ngôn, không nghĩ tới Mạt Ngôn lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ, mở miệng chậm rãi nói chuyện: "Thư Cầm, nếu như có người bản thân ở tại tiểu khu sa hoa, nhưng lại thử xin việc làm công tác thu ngân tại siêu thị, người nói thử xem đây là vì sao?"

"Ngươi muốn đi đâu làm thu ngân, nhớ nói rõ cho ta biết, ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi, chạy đến làm khách hàng đầu tiên cho ngươi phục vụ." Mạt Ngôn nói vậy khiến cho Thư Cầm tưởng rằng Mạt Ngôn lại đang phiền lòng, cố ý thông báo trước hành động của nàng. Đến giờ Thư Cầm còn nhớ rõ, Mạt Ngôn lúc trước khi bị Mạt Minh Triết cứng rắn bắt ép vào vị trí tổng tài, nàng vì biểu đạt lòng đầy bất mãn mà sau khi hội nghị ban giám đốc vừa chấm dứt liền bỏ chạy đến bộ phận bảo an, mặc lên người đồng phục bản an và làm tuần tra bảo an suốt hai ngày, khiến cho Mạt Minh Triết sắp tức chết, nếu không phải nhờ mẹ nàng là Hồng Viện lặng lẽ đem bộ đồng phục bảo an kia giấu đi, đồng thời Mạt Minh Triết lại hạ lệnh cấm đến bộ phận bảo an, phỏng chừng Mạt Ngôn có thể tiếp tục trên chống đối dưới làm loạn tại công ty .

Vừa thấy ánh mắt của Thư Cầm tỏa sáng, Mạt Ngôn đã biết Thư Cầm khẳng định nhận định nàng là tự nói bản thân, còn đang chờ cơ hội trêu chọc nàng: "Thư Cầm, người nếu nhớ lại chuyện kia, ta thật sự phân người đến chi nhánh tại Châu Phi."

Mạt Ngôn uy hϊếp Thư Cầm không có hiệu quả chút nào, ngược lại còn bị Thư Cầm trêu chọc: "Tiểu Ngôn Ngôn, trong máy tính của ta hình như còn lưu lại cảnh tượng ngày hôm đó, nếu không thì hôm nào ta gửi cho ngươi xem lại?"

"Thư Cầm, ta đang nói chuyện nghiêm túc, ngươi nói xem nếu thực sự có người như vậy là vì sao? Tương phản như vậy, ta nghĩ như thế nào cũng không rõ." Mạt Ngôn vẻ mặt nghiêm túc hỏi lai lần thứ hai, Thư Cầm nhìn bộ dạng của Mạt Ngôn cũng thu lại ý cười, nghiêm túc chững chạc mà trả lời: "Tiểu Ngôn, ta không biết ngươi nói người kia là ai, ta cũng sẽ không hỏi người. Nhưng thật sự nếu có người như ngươi nói, ta cho rằng chỉ có hai loại khả năng, một là sinh hoạt của nàng tạm thời gặp vấn đề về kinh tế, cho nên mới đi xin việc làm thu ngân tại siêu thị để giải quyết chi phí, hai là nhàn rỗi nhàm chán muốn thử nghiệm nhân sinh chưa bao giờ có, tìm kiếm điểm kí©h thí©ɧ."

Thư Cầm nói xong Mạt Ngôn liền tựa như đã tìm được đáp án mà nàng vẫn trăn trở, lúc này mới nhớ tới chuyện Tôn Thành liền hỏi lại Thư Cầm: "Chuyện vừa nãy ngươi nói, ta không thể nào hiểu được, Tôn Thành dù có thu mua hết cổ phần trong tay những đồng sự khác, cũng không bằng ba ta."

Mạt Minh Triết có trong tay 51% cổ phần công ty, cho dù tính tất cả cổ phần mà các đồng sự khác sở hữu cũng ít hơn 2% so với hắn, trong tay Tôn Thành khống chế 15% cổ phần công ty, từ lần trước Mạt Ngôn không để ý hắn phản đối thu mua mấy công ty sắp đóng cửa kia, Tôn Thành liền thường xuyên đi cổ động những đồng sự khác chuyển nhượng cổ phần cho hắn.

"Tiểu Ngôn, tuy nói chủ tịch có cổ phần nhiều nhất công ty nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn." Thư Cầm vừa nói vừa thưởng thức kẹp giấy trong tay, Tôn Thành nhất định là có mưu đồ, nếu không thì cũng không có lý do vì sao lại chuyên tâm thu mua cổ phần công ty của những đồng sự khác.

"Ân, ta đã biết. Thư Cầm ngươi nhanh chóng lên danh sách những vị đồng sự mà Tôn Thành đã hẹn đi ăn cơm trong thời gian này, phải thật cẩn trọng, ta nghĩ đến lúc nào đó sẽ cần dùng đến." Mạt Ngôn thực cảm tạ Thư Cầm luôn có thể tại thời điểm thích hợp nhắc nhở nàng.

Sau khi Thư Cầm ra ngoài, Mạt Ngôn lại bắt đầu nghĩ đến Doãn Mộ Tuyết. Kỳ thật vừa rồi rất muốn nói với Thư Cầm, nhờ nàng gọi người đi tìm hiểu Doãn Mộ Tuyết, nhưng sợ Thư Cầm hỏi lại không biết trả lời thế nào, Doãn Mộ Tuyết đối với nàng mà nói là loại tồn tại như thế nào, tại sao bản thân còn chưa kịp nhận ra liền bất giác nhớ tới? Tại sao lại không chút nào do dự bỏ ra mức lương cao mời nàng về nhà nấu cơm? Về việc lương cao này, Mạt Ngôn đã từng hỏi cấp dưới, chính người đó thừa nhận cũng không hào phóng đến như vậy, cuối cùng đã hiểu được biểu hiện kinh hỉ của Doãn Mộ Tuyết khi nghe được tiền lương cao như vậy.

Mạt Ngôn chưa từng cảm thấy thời gian dài như thế, thường thì xử lý công việc của công ty trong văn phòng, luôn bất tri bất giác sẽ đến thời điểm tan tầm. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, thời gian đối với Mạt Ngôn mà nói như thế nào lại trôi chậm đến thế. Thật vất vả tại văn phòng chờ đến lúc đồng hồ chỉ hai giờ, cuối cùng Mạt Ngôn chịu không nổi, cầm lấy mấy phần văn kiện trên bàn liền đi xuống lầu. Đem xe trực tiếp chạy đến tiểu khu ngày hôm qua liền gọi di động cho Doãn Mộ Tuyết.

Vang lên thật lâu, truyền đến từ đầu bên kia chỉ có thanh âm máy móc của tổng đài: "Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được..." Mạt Ngôn thử lại, kết quả vẫn là như thế. Tại sao lại tắt nguồn điện thoại? Mạt Ngôn quyết định thử chờ dưới lầu. Mạt Ngôn ngồi trong xe chờ a chờ, cũng không thấy được thân ảnh quen thuộc bước ra. Đang chuẩn bị gọi cho Doãn Mộ Tuyết thêm lần nữa, thì một số xa lạ gọi đến.

"Uy, ai đấy ?" Mạt Ngôn hạ lưng ghế dựa thấp xuống, ngồi cả ngày, đặt lưng xuống nằm thư thái hơn nhiều.

Điện thoại kết nối, nhưng Doãn Mộ Tuyết cũng không biết mở lời như thế nào: "Mạt tổng, ta là Doãn Mộ Tuyết, ta..." Doãn Mộ Tuyết tạm dừng lại, khi đang chuẩn bị nói chuyện thêm lần nữa, Mạt Ngôn đã cắt lời: "Tiểu Doãn nha, ngươi sao lại đổi số điện thoại? Ta gọi như thế nào vẫn luôn tắt máy. Đang chuẩn bị gọi tiếp, ngươi liền gọi đến đây. Ngươi còn chưa đi sao? Xuống đây đi, vừa lúc ta đang ở dưới lầu."

Dưới lầu? Doãn Mộ Tuyết nghe xong còn thật sự chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu,nghĩ thầm rằng Mạt Ngôn sao lại biết chỗ nàng vừa dọn đến? Vừa nhìn xuống, cũng không thấy chiếc xe hơi trong trí nhớ. Không phải là... Doãn Mộ Tuyết sực nhớ, nhanh chóng hỏi: "Mạt tổng, ngươi hiện tại không phải là đang đứng dưới lầu chung cư ngày hôm qua chứ?"

Lúc này tự nhiên lại xuất hiện dưới lầu nhà nàng, cũng không có thể nói là trùng hợp tiện đường nghĩ muốn qua hóng gió a. Mạt Ngôn vừa rồi chỉ lo chạy tới, còn chưa hề nghĩ đến lúc gặp được Doãn Mộ Tuyết thì nên giải thích nàng vì sao lại xuất hiện ở đây: "A...Chuyện này... Ta... Ngươi nhanh chóng xuống đây đi." Mạt Ngôn ngây ngô nửa ngày, cũng không nghĩ ra nên nói như thế nào, đành phải thúc giục Doãn Mộ Tuyết.

Mạt Ngôn như thế nào lại đến dưới lầu nhà nàng? Doãn Mộ Tuyết nghĩ như thế nào cũng không rõ, đêm qua còn có thể giải thích vì nàng muốn chạy đến hóng gió, nhưng hôm nay lại là buổi chiều, không lý nào là vì hóng gió mà đợi dưới lầu nhà nàng. A, Doãn Mộ Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến, hiện tại chỗ đó đã không phải là nhà của nàng.

"Mạt tổng, ta hiện tại không có ở chỗ đó. Kỳ thật, Mạt tổng, ta gọi cho ngươi là có việc muốn cầu ngươi." Doãn Mộ Tuyết nhìn Điểm Điểm ngủ say trên giường, suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng là hạ quyết tâm.

Không có ở đây? Là ý gì? Nhanh như vậy liền chuyển nhà nha. Aiz, thật sự là thất vọng, còn muốn có thể cùng nhau về nhà với nàng. Nha, nàng hình như là nói có việc cầu bản thân.

"Ngươi nói đi, là việc gì?" Mạt Ngôn điều chỉnh lại lưng ghế dựa lần nữa, khởi động xe chậm rãi ra khỏi cổng tiểu khu.

"Là như vậy, Mạt tổng, ta có đứa con gái đã bốn tuổi, nhưng lại không có ai chiếu cố, thời điểm ta đi làm có thể mang nàng theo không? Ngươi yên tâm, nàng sẽ thực nghe lời, sẽ không làm lộn xộn đồ đạc trong nhà Mạt tổng." Doãn Mộ Tuyết nói liền một mạch, thở cũng không dám thở mạnh, lẳng lặng chờ đợi Mạt Ngôn trả lời.

Sau khi Doãn Mộ Tuyết vừa nói xong, Mạt Ngôn liền phanh gấp lại, may mắn phía sau cũng không có xe khác. Nàng có con gái, đồng nghĩa là đã kết hôn.Thật là, nữ nhân xinh đẹp như nàng, hơn phân nửa đều không phải đã bị người lấy về nhà sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu? Mạt Ngôn cười khổ hai tiếng trong lòng, rất muốn tiêu sái như không có việc gì, nhưng cảm giác đau đớn nhức nhối trong lòng là vì sao? Trong lòng Mạt Ngôn vốn đã nghĩ ra lời cự tuyệt hoàn chỉnh, nhưng vừa mở miệng nói ra lại là: "Được rồi, bất quá chỉ hôm nay, lần sau không được viện lý do này nữa."

Khi Doãn Mộ Tuyết đang dắt Điểm Điểm vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mông lung đứng trước cửa nhà Mạt Ngôn, Điểm Điểm gắt gao lôi kéo tay Doãn Mộ Tuyết, lộ ra bộ dáng đáng thương nói: "Ma ma, ngươi muốn đem Điểm Điểm bán đổi tiền tiền sao?"

Doãn Mộ Tuyết nhìn bộ dạng Điểm Điểm, không khỏi nở nụ cười, tiểu bất điểm này như thế nào lại nghĩ bản thân bán nàng a. Doãn Mộ Tuyết ngồi xổm người xuống, đem đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt trong tay, nghiêm túc nhìn Điểm Điểm nói: "Điểm Điểm, yên tâm, mụ mụ sẽ không bán Điểm Điểm. Ai nói muốn bán Điểm Điểm?"

Doãn Mộ Tuyết vừa nói xong, Điểm Điểm lại nở nụ cười lần nữa, hôn lên khóe miệng Doãn Mộ Tuyết, sau khi ổn định thân hình lại nghiêm túc lại trả lời: "Ba ba nói cho điểm điểm nha, hắn nói nếu đem Điểm Điểm bán, sẽ mua được căn phòng lớn, sẽ có thật nhiều thật nhiều tiền tiền."

Doãn Mộ Tuyết nguyện ý tin tưởng nhân chi sơ tính bản thiện, hổ dữ không ăn thịt con, cho dù Tần Phong tồi tệ đến mức nào, hẳn là cũng sẽ không đem hắn con gái bản thân bán lấy tiền, hẳn là Tần Phong chỉ hù dọa Điểm Điểm mà thôi. Doãn Mộ Tuyết nắm bàn tay nhỏ bé của Điểm Điểm, vừa lấy chìa khóa mở cửa từ trong túi vừa an ủi Điểm Điểm: "Điểm Điểm, ba ba cũng sẽ không bán Điểm Điểm đi. Điểm Điểm, lát nữa đi vào phải ngoan ngoãn đi theo bên người ma ma, không được chạy loạn, hiểu không?"

Điểm Điểm nhu thuận gật gật đầu lên tiếng: "Ân." Vóc dáng nho nhỏ đi theo phía sau Doãn Mộ Tuyết vào nhà. Sau khi Doãn Mộ Tuyết đổi giày liền phát hiện không có đôi dép đi trong nhà nào thích hợp với Điểm Điểm, vì thế chỉ có thể nhượng Điểm Điểm đeo tất chân cùng nàng đi vào phòng bếp.

"Đây là con gái của ngươi sao?" Thanh âm Mạt Ngôn tại phía sau Doãn Mộ Tuyết không hề báo trước vang lên, xác thực khiến hai mẹ con đứng trước nàng hoảng sợ.

Sau khi Điểm Điểm ôm chân Doãn Mộ Tuyết chân hét lớn: "Ma ma!" liền trốn đến phía sau Doãn Mộ Tuyết, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mạt Ngôn. Doãn Mộ Tuyết tuy cũng có chút bị dọa đến, nhưng rất nhanh liền trấn định được, xoay người cười nói: "Mạt tổng sao trở về sớm thế? Ta còn tưởng ngươi còn đang làm việc tại công ty đâu. Mạt tổng, cảm ơn ngươi đã cho phép ta dẫn con gái theo đến đây. Đây là con gái của ta, Điểm Điểm. Điểm Điểm, gọi a di đi con."