Chương 18

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tuyết Linh

Date: 14/02/2016

...o0o...o0o...o0o...

Mạt ngôn vừa nghe tiếng "a di", mày nhíu lại, không cam tâm, như thế nào liền thăng cấp thành a di rồi? Rõ ràng nàng vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi chưa lập gia đình, bây giờ lại bị gọi là a di, không được, vô luận như thế nào nàng cũng muốn giữ vững vị trí tỷ tỷ trong trận doanh. Bất quá Điểm Điểm bộ dáng thật khả ái, làm cho người bình thường không thích tiểu hài tử như Mạt Ngôn cũng xoay người vươn tay trêu đùa: "Ngươi gọi là Điểm Điểm? Cùng tỷ tỷ đi ra ngoài chơi, được không?"

Điểm Điểm có chút mơ hồ, ma ma bảo nhóc kêu a di, nhưng a di lại muốn nhóc kêu tỷ tỷ, đến tột cùng là a di a hay là tỷ tỷ đây? Điểm Điểm nhìn Mạt Ngôn nửa ngày không mở miệng, Doãn Mộ Tuyết thấy thế, vội vàng sờ sờ đầu Điểm Điểm nói rằng: "Điểm Điểm, kêu tỷ tỷ. Mạt tổng, ngươi làm việc của mình đi, cứ để con bé ở chỗ này cùng với ta là được rồi."

"Tỷ tỷ, chính ngươi đi chơi đi, Điểm Điểm muốn ở cùng một chỗ cùng ma ma." Điểm Điểm dùng vẻ mặt nghiêm túc cự tuyệt Mạt Ngôn, còn phất tay với nàng, sau đó lại ôm chân Doãn Mộ Tuyết không buông tay.

Ai nha, tiểu bất điểm thật đáng yêu nha, mặc kệ là bộ dáng chấn kinh hay tựa như bây giờ là bộ dáng tiểu đại nhân, đều thật đáng yêu. Rõ ràng trước kia nàng không thích tiểu hài tử, hiện tại như thế nào lại cảm thấy tiểu bất điểm trước mặt này đáng yêu như vậy đâu, Mạt Ngôn thật muốn vươn tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nhóc. Mạt Ngôn còn thật sự làm như vậy, bàn tay nàng tại khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhéo một chút lại buông ra: "Không có việc gì, ta đây cũng không vội. Lại nói, ngươi phải làm cơm, con bé tại phòng bếp cũng không an toàn, cho nó theo ta vào phòng khách chơi đi. Tiểu bất điểm, cùng tỷ tỷ qua bên kia chơi, được không?" Nói xong, Mạt Ngôn liền đem bàn tay đến trước mặt Điểm Điểm, chờ đợi bàn tay nhỏ bé của nhóc.

Điểm Điểm ngẩng đầu nhìn Doãn Mộ Tuyết, đến khi nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết gật đầu với nhóc, mới buông chân Doãn Mộ Tuyết ra, mở to hai mắt đi đến trước mặt Mạt Ngôn, cũng không nắm lấy tay Mạt Ngôn, mà tựa như đang khai ân nói với Mạt Ngôn: "Đi thôi, tỷ tỷ, Điểm Điểm chơi cùng ngươi."

Mạt Ngôn tự nhận bản thân là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cho dù là nàng không thích tiểu hài tử, nhưng tiểu hài tử đã gặp nàng mỗi đứa đều sẽ vây quanh bên người nàng. Hiện tại nàng lại bị tiểu bất điểm trước mắt này hoàn toàn không nhìn tới, đến khi nghe những lời kia cũng là hoàn toàn khiến người mở rộng tầm mắt, tiểu bất điểm này thế nhưng nói là bồi nàng chơi. Được rồi, người hai mươi tám còn tích cực hơn tiểu bất điểm mới bốn tuổi, tuy rằng Mạt Ngôn không muốn thừa nhận nhưng cũng hiểu được như vậy có điểm mất mặt.

Bởi vì Điểm Điểm sau khi vào cửa liền trực tiếp bị Doãn Mộ Tuyết mang vào phòng bếp, bên ngoài trong miệng Mạt Ngôn thực tự nhiên được nhóc lý giải là trước nhà. Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bếp, sau đó Điểm Điểm dùng bước chân nhỏ nhắn của mình chạy về phía cửa lớn, Mạt Ngôn đứng phía nhanh chóng mở miệng nói với Điểm Điểm chạy trước: "Tiểu bất điểm, bên này. Cùng tỷ tỷ qua bên kia chơi." Mạt Ngôn vẫy tay với Điểm Điểm, lại chỉ về phía phòng khách.

Doãn Mộ Tuyết tại phòng bếp nấu cơm cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo bộ dáng Mạt Ngôn không như sinh khí. Chính là nàng vừa nghĩ tới về sau khi đến nhà Mạt Ngôn làm việc, nên như thế nào an trí Điểm Điểm cho thích đáng, lại là u sầu đầy mặt. Đồ vật trong nhà có thể bán để lấy tiền đại khái tổng cộng cũng hơn một vạn tệ, Doãn Mộ Tuyết không dám động đến nó, vạn nhất ngày nào đó Điểm Điểm có việc gì, số tiền kia chính là tiền cứu mạng. Nhưng là trước mắt, trước khi Doãn Mộ Tuyết nhận được tiền lương, vẫn là nên trích từ số tiền kia để sử dụng trước, Doãn Mộ Tuyết quyết định sáng ngày mai đi đến phụ cận nơi nàng đang sống nhìn qua, tìm thử có chỗ nhận giữ trẻ hay không.

Mạt Ngôn đem Điểm Điểm đến phòng khách chơi, nhưng là lại hoàn toàn không biết như thế nào chơi cùng nhóc. Nhà của nàng trừ bỏ gấu bông đặt tại đầu giường còn có thể miễn cưỡng được gọi là đồ chơi cũng không còn vật gì khác thích hợp để tiểu hài tử chơi đùa cả. Mạt Ngôn đành phải cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn quơ quơ trước mặt Điểm Điểm: "Tiểu bất điểm, chúng ta xem TV, được không?"

Vừa nghe thấy được xem TV, Điểm Điểm liền ngoan ngoãn nằm bên người Mạt Ngôn, dựa vào sô pha: "Tỷ tỷ, Điểm Điểm muốn xem Sói Xám"

Sói Xám là chương trình gì? Đối với người bình thường chỉ biết nhìn xem tin tức tài chính và kinh tế như Mạt Ngôn mà nói, Sói Xám là một nhân vật trong đồng thoại xa xưa. Mạt Ngôn không hiểu nhìn Điểm Điểm, chẳng lẽ tiểu bất điểm muốn xem sách đồng thoại? Chính là nàng không có nha, nếu đổi lại thứ khác, kinh tế học, quản lý học linh tinh Mạt Ngôn nàng ngược lại có rất nhiều. Mạt Ngôn không để ý tới, cứ nghĩ rằng mở TV lên tìm đại một phim hoạt hình nào đó cho nhóc xem là được rồi đi, tiểu hài tử không phải đều thật thích phim hoạt hình sao.

Mạt Ngôn nhấn nhấn, cuối cùng cũng thấy được một kênh đang phát phim hoạt hình, liền dừng lại sau đó quay đầu nói với Điểm Điểm: "Tiểu bất điểm, tỷ tỷ tìm không thấy Sói Xám, chúng ta xem đỡ đi." Aiz, nhưng Mạt Ngôn nào biết, phim hoạt hình Vua Hải Tặc đối với đứa nhóc bốn tuổi mà nói hơi có vẻ quá mức thâm ảo nha.

Vừa mới xem được một hai phút, Mạt Ngôn chợt nghe Điểm Điểm bên cạnh đô miệng cộng thêm xoay mông nhỏ giọng nói thầm: "Tỷ tỷ gạt người, Điểm Điểm không thích xem phim này, Điểm Điểm muốn xem Sói Xám còn có Sói Đỏ, Cừu Vui Vẻ..." Mạt Ngôn dựa sát vào cẩn thận nghe, một chuỗi tên mà nàng không quen thuộc từ miệng của Điểm Điểm phun ra.

Nhìn bộ dáng bĩu môi sắp khóc của Điểm Điểm, Mạt Ngôn càng hoảng thần, mới vừa rồi chỉ là Sói Xám, hiện tại không ngừng nhiều thêm một con sói, lại còn nhiều thêm mấy con cừu kì lạ nữa. Cũng may khi Mạt Ngôn không ngừng chuyển kênh, màn ảnh xuất hiện hình ảnh của một vật tựa như bọt biển, Điểm Điểm mới khôi phục lại miệng cười.

Mạt Ngôn thấy thế, nhanh chóng đem Điểm Điểm đang đứng trên sô pha ngồi xuống, nàng tựa lưng trên ghế cuối cùng cũng thở phào ra. Tiểu hài tử quả nhiên không đáng yêu, dù cho có đáng yêu trong nháy mắt, cũng là vì để lừa gạt tình cảm của mọi người mà thôi.

Nhưng chuyên chú nhìn vào dung mạo của Điểm Điểm, Mạt Ngôn không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, nhìn lướt qua không thấy rõ, từ nửa nằm nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy cẩn thận tỉ mỉ đánh giá đứa trẻ trước mắt. Tiểu bất điểm này dung nhan thế nhưng cùng Tiểu Tuyết có vài phần tương tự, Mạt Ngôn lại ngửa đầu đến chính diện nhìn xem, quả thật có điểm tương tự. Bất quá chỉ là tất cả tiểu hài tử có thể đều tương tự nhau vài điểm. Mạt Ngôn cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là do nàng đối với Tiểu Tuyết có quá nhiều vướng bận mà sinh ra ảo giác.

Điểm Điểm nhìn Bọt Biển Bảo Bảo chăm chú, bỗng nhiên nhìn thấy Mạt Ngôn đưa đầu qua che mất tầm mắt của nhóc. Mới đầu nhóc còn chậm rãi nghiêng đầu sang bên kia để xem, sau đó vì thật sự bị Mạt Ngôn che hết, Điểm Điểm đành phải quay đầu mếu máo nhìn Mạt Ngôn: "Tỷ tỷ, ngươi đem Bọt Biển Bảo Bảo che mất rồi."

Mạt Ngôn rất muốn cười, tiểu bất điểm thế nhưng lại tự nói mình là Bọt Biển Bảo Bảo, ai nha, vừa thấy như vậy, tựa như có điểm đáng yêu. Mạt Ngôn không khỏi muốn đùa nhóc: "Tiểu bất điểm, ngươi như thế nào lại là Bọt Biển Bảo Bảo mà không là Rong Biển Bảo Bảo đâu?"

Đừng tưởng rằng Điểm Điểm nhỏ, không còn cách nào khác, tiểu tử kia tính tình lại thật lớn. Lời nói đùa của Mạt Ngôn cô nhóc nghe vào tai cũng không hiểu được ý nghĩa của nó, chỉ tưởng rằng Mạt Ngôn không cho nhóc xem TV, vì thế liền tức giận từ trên ghế sô pha trèo xuống, không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng vào phòng bếp.

Doãn Mộ Tuyết đang xào rau thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, quay đầu lại nhìn liền cười hỏi: "Điểm Điểm, như thế nào không cùng tỷ tỷ chơi lại chạy vào đây?"

Điểm Điểm đứng cách xa Doãn Mộ Tuyết vài bước, vẻ mặt mất hứng lên tiếng cáo trạng người nào đó với Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, tỷ tỷ không cho con xem Sói Xám, còn che mất không cho con xem Bọt Biển Bảo Bảo, còn nói Điểm Điểm là rong biển. Mụ mụ, rong biển là gì nha?"

Doãn Mộ Tuyết nghe xong, tưởng Điểm Điểm không nghe lời hoặc là Điểm Điểm quấy rầy đến Mạt Ngôn làm việc, đem món ăn cuối cùng bày lên bàn sau đó an ủi Điểm Điểm: "Điểm Điểm ngoan, tỷ tỷ còn có việc phải làm, chờ chúng ta về nhà lại xem. Rong biển à, là có thể ăn, lần sau mụ mụ mua đến làm cho Điểm Điểm ăn, được không?"

Thời điểm Doãn Mộ Tuyết nói lời này chỉ chú ý đến đồ ăn trong tay cùng bên cạnh Điểm Điểm, vẫn chưa chú ý đến người nào đó đã đi theo Điểm Điểm đang đứng trước cửa phòng bếp.Mạt Ngôn cảm thấy thật oan uổng nha, nàng khi nào thì không cho tiểu bất điểm này xem Sói Xám, không phải là do nhà nàng bây giờ không có sao, còn có không phải là tiểu bất điểm tự xưng mình là Bọt Biển Bảo Bảo sao, khi nào thì trở thành nàng nói? Mạt Ngôn rất muốn nhịn, không muốn cùng tiểu bất điểm kia so đo, chính là nếu như nàng không vì bản thân thanh minh, Doãn Mộ Tuyết sẽ thật sự cho rằng nàng làm như thế thật thì sao?

"Tiểu Doãn, không phải như thế, tiểu tử kia không có quấy nhiễu đến ta. Nhưng hiện tại nhà của ta thật sự không có sách đồng thoại về Sói Xám và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, còn có rong biển cũng chỉ là ta đang đùa với con bé mà thôi." Mạt Ngôn giải thích xong mới cảm thấy tựa như không đánh đã khai trước mặt Doãn Mộ Tuyết.

Doãn Mộ Tuyết không khỏi lầm bầm trong miệng vì người như cơm áo cha mẹ của bản thân ngay cả phim hoạt hình Bọt Biển Bảo Bảo nổi tiếng như vậy mà cũng không biết hay sao? Không biết, vậy phim Sói Xám và Cừu Vui Vẻ đang hot như vậy chắc cũng không biết, quả thật chuyện này rất có khả năng.

"Mạt tổng, lời tiểu hài tử nói, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Đồ ăn đều nấu tốt lắm, có thể ăn cơm nha." Doãn Mộ Tuyết đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, lại xới cơm ra bát sau đó liền giúp Điểm Điểm rửa tay.

Ghế rất thấp, Doãn Mộ Tuyết đành phải để Điểm Điểm quỳ ăn. Điểm Điểm ăn cơm vẫn luôn có một thói quen, chỉ có đồ ăn do chính nhóc gắp hay do Doãn Mộ Tuyết gắp cho nhóc mới có thể ăn, những người khác mặc cho ai gắp đều sẽ bị nhóc dùng đũa đẩy ra, mà ngay cả Tần Phong và Trần Tuyết Hà cũng không ngoại lệ. Vì thế, Trần Tuyết Hà còn ở trước mặt Tần Phong nói đây đều là do Doãn Mộ Tuyết dạy.

Mạt Ngôn ăn món thịt nướng mật ong trên bàn cảm thấy không tồi, nghĩ rằng cánh tay nhỏ nhắn kia của Điểm Điểm với không đến, vì thế có lòng tốt gắp một miếng cho vào trong bát của nhóc. Không ngờ miếng thịt vừa mới bỏ vào, Điểm Điểm liền mất hứng nhìn Mạt Ngôn, sau đó yên lặng cúi đầu dùng đũa chậm rãi bỏ nó ra khỏi bát.

Đại đa số người làm mẹ đều có một thói quen, những món ăn mà hài tử không thích ăn thường thường cuối cùng đều rơi vào miệng của các nàng, Doãn Mộ Tuyết cũng là một thành viên trong đông đảo các thành viên đó. Nàng vừa thấy động tác này của Điểm Điểm liền biết nhóc muốn đem miếng thịt bỏ ra khỏi bát đi, nhưng lại sợ nếu trực tiếp gắp qua sẽ làm Mạt Ngôn cảm thấy xấu hổ, vì thế làm bộ mở miệng hỏi Điểm Điểm: "Điểm Điểm, không thích ăn liền cho ma ma, được không?" Vừa nói vừa đem miếng thịt nướng mật ong kia bỏ vào trong bát bản thân.