Chương 25

Buổi sáng hôm nay mẹ Cố lại bắt đầu dẫn Khương Minh Trà đi làm việc.

Trên đường đi, mẹ Cố kéo cánh tay Khương Minh Trà trông rất thân thiết.

Cứ đi vài bước là lại nhìn mặt con dâu nhà mình, ôi, càng xem càng thấy tướng mạo mang nét thịnh vượng!

Trước kia gà nhà không chịu đẻ, một ngày chưa chắc có nổi một quả trứng.

Từ lúc Minh Trà đến nhà bọn họ, mỗi ngày đều có gà đẻ trứng, có đôi khi lại không chỉ có một quả trứng!

Không phải thịnh vượng thì là gì?

Mẹ Cố thật sự vô cùng yêu thích.

"Nhà Báo Quốc, nhà bà đúng là cưới được một đứa con dâu ngoan, ngày nào cũng làm việc hết nửa ngày."

Người nói chuyện là Hồ Hồng Trân, vừa nói chuyện vừa nhìn Khương Minh Trà với đôi mắt đầy tròng trắng.

Cố Tứ Diễn là đồng chí nam phát triển nhất xã bọn họ, thậm chí là cả những xã khác ở xung quanh.

Vóc dáng cao lớn, lại đẹp trai, có cả công việc tốt.

Sau khi Cố Tứ Diễn làm người lái máy cày, có rất nhiều người nhòm ngó vào vị trí người vợ này.

Trong đó có cả Hồ Hồng Trân.

Trong nhà Hồ Hồng Trân có hai đứa con gái một đứa con trai, con gái lớn hơn hai mươi tuổi, đã kết hôn trước lúc Cố Tứ Diễn làm người lái máy kéo.

Năm nay con gái nhỏ được hai mươi tuổi, vẻ ngoài cũng nhìn được.

Hồ Hồng Trân từng nói bóng nói gió với mẹ Cố vài lần, kết quả đều bị mẹ Cố bỏ qua hết.



Bây giờ đi chế giễu, Lưu Kim Phượng thế mà lại im lặng đi làm chủ hôn cho Cố Tứ Diễn cưới người phụ nữ Khương Minh Trà này!

Khương Minh Trà có cái gì tốt, mông không lớn bằng con gái nhà bà ta, ngực cũng không lớn bằng con gái bà ta.

Eo nhỏ như vậy, vừa nhìn là biết không dễ đẻ.

Cho dù đẻ rồi, sau này ngực kia sẽ có sữa cho con uống sao?

Quên cái này đi, Khương Minh Trà là một người vợ mà một ngày chỉ làm việc nửa ngày!

Làm sao so được cái con gái bà ta?

Nghĩ vậy, Hồ Hồng Trân càng khó chịu hơn: "Tốn nhiều tiền như vậy cưới một người vợ về, Lưu Kim Phượng bà cũng có ngày này mà!"

Nhiều sính lễ như vậy, đưa cho nhà bà ta thì tốt quá!

Như vậy thì Tiểu Bảo nhà bà ta có tiền cưới vợ rồi.

Hồ Hồng Trân cảm giác như mình bị tổn thất một trăm tệ sính lễ kia, trái tim như rỉ máu.

Khương Minh Trà còn chưa phản ứng gì, mẹ Cố lập tức bật lại: "Gì hả? Minh Trà nhà tôi vẫn còn đang lớn đấy, nghĩ ai cũng giống bà hả? Con gái sinh ra đều giống như con lừa, cưới con dâu về còn không bị mệt chết à!"

Bà còn chưa nói hết phần sau đâu.

Làm việc nửa ngày thì là cái gì, Khương Minh Trà là một cô gái có phúc!

Ngày hôm sau đã cầm ngay một con cá về, gà ở nhà cũng đẻ trứng nhiều hơn ban đầu!

Hơn nữa mẹ Cố thật sự không vừa mắt nhà Hồ Hồng Trân.



Sinh ra hai người con gái mà xem cả hai như trâu như ngựa, còn con trai thì xem như bảo bối.

Mấu chốt là hai người con gái kia cũng giống như bà ta, cảm thấy mình nên đối xử tốt với em trai.

Sau khi con gái lớn lập gia đình xong thì chỉ hận không thể đem hết toàn bộ nồi ở nhà chồng về nhà mẹ đẻ.

Cưới một đứa con dâu như vậy, sợ là bà sẽ váng cả đầu luôn mất!

Hồ Hồng Trân trừng to mắt: "Bà thả cục rắm gì đấy!"

Mắt mẹ Cố còn trừng to hơn bà ta: "Bà mới thả rắm đấy, phía trên phía dưới đảo ngược, không thả rắm thì là phun phân."

Những người khác: "..."

Lưu Kim Phượng này, đã cưới con dâu rồi mà vẫn mạnh mẽ như vậy.

Khương Minh Trà cũng bị sức chiến đấu của mẹ chồng mình làm cho sợ ngây người.

Thím Cố lợi hại quá!

Mẹ Cố vốn đang lo mình thô lỗ làm Minh Trà sợ, bây giờ lại nhận được ánh mắt sùng bái của con dâu, bà lập tức thấy lâng lâng.

"Minh Trà đừng nghe bà ta nói bậy, bây giờ con còn nhỏ, còn lớn thêm nữa có hiểu không?"

Đương nhiên Khương Minh Trà sẽ không làm mất uy tín của mẹ Cố ở trước mặt người ngoài.

Cô vội vàng gật đầu để phối hợp: "Con nghe thím hết, thím nói gì cũng đúng!"

Ôi ngoan quá!

Mẹ Cố vừa kiêu ngạo vừa đắc ý hất cằm. Nhìn thấy không? Con dâu nhà bà còn nhỏ mà hiểu chuyện vậy đấy!