Chương 47

Khương Minh Trà cười cong cả mắt: “Anh khen quá rồi đó, có điều vẫn xin cảm ơn anh chiếu cố, khi nãy tôi cũng rất căng thẳng, nhưng nhìn thấy người quen, tâm trạng cũng vững hơn nhiều.”

Ai da, với cách ứng xử này, Chu Vĩnh Quang cũng hổ thẹn không bằng.

“Gì vậy chứ, có liên quan gì đến tôi đâu, chủ yếu là nhờ cô chuẩn bị......”

Cố Tứ Diễn không được nghe, nhưng anh vẫn rất có lòng tin về khả năng của Khương Minh Trà.

Nhưng cái người đứng bên cạnh này.

Có vẻ ồn ào quá.

“Không phải cậu vẫn còn việc phải làm sao?”

Đang vô cùng nhiệt tình tái hiện lại dáng vẻ ưu tú của Khương Minh Trà, lời nói của Chu Vĩnh Quang đột nhiên bị ngắt ngang, khiến cho anh ấy sững sờ.

Nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Cố Tứ Diễn, anh ấy mới phản ứng lại.

Cái tên này đang thấy anh ấy chướng mắt.

Chậc.

“Đúng đúng đúng, cậu bảo tôi có việc thì tôi có việc đây, hai người cứ dắt nhau về nhà đi nhé, tôi không ở đây làm mọi người ngượng ngùng nữa.”

Nói xong còn lè lưỡi làm mặt quỷ với Khương Minh Trà, sau đó lập tức bỏ chạy, tránh cú đá bất ngờ của Cố Tứ Diễn.

Khương Minh Trà: “......” Ở thời đại này mà cũng có người hoạt bát như Chu Vĩnh Quang sao.

Có điều cô cũng phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ, tính tình của Cố Tứ Diễn rõ ràng là lạnh lùng, lãnh đạm tương đối nghiêm túc, khi anh khó chịu lại càng khiến người ta cảm thấy khó lại gần.

Nhưng những người xung quanh anh, lại toàn là mấy anh chàng tính tình hoạt bát như Chu Vĩnh Quang.

Chẳng lẽ đây là… Khác dấu thì hút nhau à?

Bậy bậy bậy.

Cố Tứ Diễn bị Khương Minh Trà nhìn chằm chằm, cả người căng chặt trước ánh mắt tò mò của cô.

Anh cầm tay cô, bảo rằng: “Chu Vĩnh Quang nói nhiều, nhưng bản tính cũng tốt, sau này mà gặp phải chuyện gì, nếu ta tôi không ở đây, cô có thể tìm cậu ta.”

Tuy Cố Tứ Diễn cũng là cán bộ công xã.

Nhưng anh thuộc về trạm máy móc nông nghiệp, không gần phòng phát thanh một chút nào.

Nếu như gặp phải chuyện cấp bách gì thật, thì tìm Chu Vĩnh Quang sẽ nhanh hơn.

Khương Minh Trà gật đầu, đôi con ngươi xinh đẹp không thể giấu nổi niềm vui, và lòng tin dành cho anh: “Được, tôi biết rồi.”

“Ừm.”

Bên tai Cố Tứ Diễn vẫn còn luẩn quẩn mấy chữ “chồng của tôi”.

Anh cúi đầu nhìn về phía cô, muốn biết cô chỉ nói cho thuận miệng, theo cái cách mà Hà Hương Lan nói về anh.

Hay là từ trong tiềm thức, cô đã cho rằng anh thật sự là chồng của cô?

Sau lần bày tỏ ấy, Cố Tứ Diễn vốn định để mọi chuyện phát triển từ từ.

Nhưng hôm nay thấy ánh mắt Tống Khải Văn nhìn cô, anh đã cực kỳ, cực kỳ khó chịu.

Và cả Chu Vĩnh Quang thay đổi so với khi trước, tỏ vẻ tán thưởng và có thiện cảm với cô, cũng khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

*

Hôm nay thông qua thi tuyển phát thanh viên, hơn nữa kết quả còn vượt xa dự định của mình, tâm trạng của Khương Minh Trà rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc chuẩn bị thi tuyển.

Nếu bây giờ hỏi cô có muốn nghĩ ngợi gì không, có muốn tìm hiểu anh hay không, hơn nữa chuyện này còn là vì mục đích kết hôn, nói không chừng Khương Minh Trà sẽ đồng ý thật.

Nhưng cả đoạn đường dài, anh vẫn không hề nói ra

Hôm nay Khương Minh Trà vui vẻ đến như thế, cho dù cô có thật sự chấp nhận anh, thì niềm vui của cô lúc này cũng sẽ vì chuyện ấy mà bị ảnh hưởng.

Về đến nhà, Cố Tứ Diễn bảo cô cứ về phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm thịt vào phòng bếp.

Anh không hề biết rằng, đợi tới khi anh rời đi, Khương Minh Trà lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi lên đại học, gặp phải quá nhiều lời thổ lộ như thế, thậm chí cô còn đoán trước được rằng đối phương muốn thông báo hay là muốn nói chuyện gì khác.

Vì thế, mấy lần Cố Tứ Diễn nhìn cô như vậy, Khương Minh Trà đã sớm nhận ra ý đồ của anh.

Nói thật lòng, cô khá sợ anh sẽ nói ra.

Ngoài lúc ban đầu hơi thô lỗ, các mặt khác của Cố Tứ Diễn đều cực kỳ tốt, thậm chí còn rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô nữa.

Hơn nữa, so với cánh đàn ông của vài chục năm sau, anh sẽ càng tôn trọng cô hơn, cũng vô cùng thận trọng, vô cùng khắc chế.

Không như người yêu cũ của bạn cùng phòng của cô, khi còn đang trong giai đoạn mập mờ đã bắt đầu động tay động chân.

Sau khi trở thành người yêu của nhau, cả ngày anh ta chỉ biết nghĩ đến chuyện này.

Đã hẹn trước với nhau, nhưng nếu bạn cùng phòng tới kỳ sinh lý, anh ta sẽ thất hạn.

Chuyện yêu đương của bạn cùng phòng khiến cho Khương Minh Trà vẫn luôn có thành kiến nhất định đối với chuyện trai gái.

Hơn nữa, kiếp trước cô là trẻ mồ côi, chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào bản thân, càng không có thời gian đâu mà suy nghĩ tới mấy chuyện ấy.

Hiện giờ tiết tấu sinh hoạt chậm đi nhiều, Khương Minh Trà lại cảm thấy, đối tượng ở đâu hình như cũng không phải vấn đề gì lớn?