Chương 9.2: Thật trùng hợp lấy thêm một cái bánh bao

Ngay sau đó Tào Quân nhìn Ôn Hạ nói: “Sau này cậu ta lại dám trêu chọc em thì nói cho tôi biết, tôi đi làm “bạn gái” của cậu ta.”

“Các em về lớp học đi, học cho thật tốt, đừng sợ, việc này giáo viên sẽ giải quyết cho em.”

“Cám ơn thầy Tào.”

Ba người Ôn Hạ vào phòng học, Tưởng Húc đi theo phía sau, cậu ta tới gần Ôn Hạ: “Ôn Hạ, đừng sợ, lão tử tự học xong sẽ đi chém cậu ta.”

Ôn Hạ muốn nói gì đó, nhưng thấy Tào Quân đứng ở cửa nhìn, cô đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ ngồi.

Liễu An An cầm quyển sách ngữ văn đứng lên, che mặt, cười đến nướu răng đều lộ ra: “Thầy Tào vui tính thật đấy.”

Khương Nhan cũng nhịn không được “phốc” một tiếng, cũng may ở đây sẽ có tiếng đọc sách che giấu, sẽ không bị người khác phát hiện.

“Mau đọc sách đi, giáo viên dạy ngữ văn còn bắt học thuộc lòng.” Ôn Hạ sau khi nhìn lướt qua hai người, bắt đầu học thuộc lòng bài thơ cổ.

Thấy cô nghiêm túc, Khương Nhan và Liễu An An cũng nghiêm túc theo.

Tào Quân nhìn ba người một lúc, cảm thấy rất là vui mừng.

Bảy giờ ba mươi tiết tự học kết thúc, các bạn cùng lớp mang hộp cơm đến căng tin ăn cơm.

Ôn Hạ quay đầu nhìn về phía Tưởng Húc, cậu ta đã ra khỏi cửa, cô vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng cậu ta đã xuống cầu thang.

Liễu An An và Khương Nhan giúp cô mang hộp cơm ra ngoài, Liễu An An khó hiểu nói: “Hạ Hạ, sao vậy?”

“Có thể Tưởng Húc đi tìm Nhạc Cường.” Ôn Hạ lấy hộp cơm.

Khương Nhan đẩy bả vai cô, cười tủm tỉm nói: “Hạ Hạ, thật ra Tưởng Húc rất tốt, cao lớn, lại còn đẹp trai, đối với Hạ Hạ cậu cũng rất tốt.”

“Tớ cũng cảm thấy vậy.”

Liễu An An hạ thấp giọng một chút: “Hạ Lâm trong lớp chúng ta thích cậu ta.”

“Hả? Tại sao tớ không biết?” Vẻ mặt Khương Nhan bát quái.

Lúc này, khóe mắt Ôn Hạ nhìn thoáng qua Hạ Lâm đang đi ra, vội vàng lôi kéo hai người đi: “Nhanh đi lấy đồ ăn sáng, nếu không thì không có chỗ ngồi.”

Đề tài cứ như vậy bị chuyển hướng, Liễu An An kéo hai người chạy, sốt ruột nói: “Vậy nhanh lên, tớ không muốn đứng ăn.”

Đến căng tin, theo quy định cũ, một người chiếm chỗ ngồi hai người lấy cơm, hôm nay Liễu An An chiếm vị trí.

Liễu An An đưa thẻ cơm cho Ôn Hạ, nói một câu rồi bỏ chạy: “Hạ Hạ, tớ muốn hai cái bánh bao, một chén cháo.”

Xếp hàng ba phút, Khương Nhan và Ôn Hạ lấy xong bữa sáng.

“Nhan Nhan, Hạ Hạ, nơi này.” Liễu An An ở trong căn tin ở hàng ghế nhất, đứng vẫy tay.

Hai người đi qua.

Ôn Hạ đưa thẻ cơm cho Liễu An An: “An An, cậu phải nạp thẻ cơm rồi, chỉ còn có mười đồng.”