Chương 9.3: Thật trùng hợp lấy thêm một cái bánh bao

Liễu An An cắn một miếng bánh bao, phồng má nói: “Đợi lát nữa tớ bảo anh trai tớ đi nạp, mỗi khi nạp thẻ cơm lần thứ hai phải xếp hàng rất lâu, hai người muốn nạp sao, hay là cùng nhau nạp tiền.”

Ôn Hạ và Khương Nhan đều lắc đầu.

Nói Tào Tháo Tào Tháo bèn tới.

Đột nhiên Liễu An An nhìn thấy hai nam sinh, cao hứng vẫy tay: “Anh, chỗ này!”

Ôn Hạ và Khương Nhan quay đầu nhìn qua, anh trai Liễu Bác Nghĩa của Liễu An An mặc một chiếc áo khoác màu xanh sẫm, quần jean màu đen, tóc vụn hơi dài, dáng dấp coi như đẹp trai.

Người còn lại là bạn học của Liễu Bác Nghĩa là Chu Thanh, hình như là lớp trưởng, mặc áo len màu đen, quần thể thao màu xanh nhạt, làn da rất trắng, mắt hai mí, có hai má lúm đồng tiền nhỏ, có chút giống ngôi sao Hàn Quốc.

Cô nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Khương Nhan bên cạnh, phát hiện cô đã quay đầu lại, đang vùi đầu uống cháo, tất nhiên là xấu hổ.

Liễu Bác Nghĩa và Chu Thanh đi tới, Liễu Bác Nghĩa ngồi bên cạnh Liễu An An, Chu Thanh ngồi bên cạnh Ôn Hạ.

Ôn Hạ thấy mặt Khương Nhan đỏ bừng, cắn bánh bao cười một chút.

Kiếp trước Khương Nhan và Chu Thanh kết hôn, là kết hôn sớm nhất trong ba người.

Liễu Bác Nghĩa nhìn cô một cái, giọng trầm thấp có từ tính nói: “Hạ Hạ, em đang cười cái gì?”

Giọng nói của anh ta rất hay và thường giúp trường học thông báo mọi thứ cho mọi người bằng micro.

Tất nhiên Ôn Hạ không thể nói thật, giơ bánh bao trên tay lên: “Em cảm thấy bánh bao rất ngon.”

“A, vậy cho em ăn nhé, vừa hay hôm nay anh có lấy thêm một cái.” Liễu Bác Nghĩa gắp một cái bánh bao cho cô, động tác rất tự nhiên.

Ôn Hạ cũng không nghĩ nhiều, Liễu Bác Nghĩa vẫn coi cô và Khương Nhan là em gái.

“Anh, anh thiên vị, cho Hạ Hạ cũng không cho em.” Liễu An An bĩu môi, ra vẻ mất hứng.

Ôn Hạ vội vàng gắp cho cô ấy: “Được, cho cậu, keo kiệt.”

“Ai nha, Hạ Hạ tớ nói đùa, nhường cho cậu ăn đó, gần đây tớ giảm cân.” Liễu An An gắp lại cho cô.

Lúc này, Chu Thanh liếc Khương Nhan một cái, lên tiếng nói: “Sao Nhan Nhan chỉ ăn cháo? Thôi nào, hôm nay lấy thêm một cái bánh bao. Nói xong bèn gắp một cái bánh bao cho cô ấy.

Ôn Hạ vội vàng ngửa người ra sau, nếu không phải sợ Khương Nhan xấu hổ, cô đã nhường chỗ.

Khương Nhan ngẩng đầu lên, đỏ mặt giống như tôm luộc, Ôn Hạ và Liễu An An nở nụ cười xấu xa.

Liễu An An trêu ghẹo nói: “Anh Chu Thanh, anh cũng lấy thêm một cái bánh bao à? Thật trùng hợp.”

“Là có chút trùng hợp.” Chu Thanh không tự nhiên cúi đầu “khụ” một tiếng.

“Ăn cơm, lấy đâu ra nhiều lời như vậy?” Liễu Bác Nghĩa dùng đũa gõ hộp cơm của Liễu An An.