Chương 10.1: Không bằng Ôn Hạ?

Liễu An An nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó cắn một miếng bánh bao, nhớ tới cái gì vội đưa thẻ cơm cho Liễu Bác Nghĩa, vừa nhai vừa nói: “Anh, giúp em nạp thẻ cơm một chút, em hết tiền rồi.”

“Ừm.”

Liễu Bác Nghĩa nhìn về phía Ôn Hạ và Khương Nhan, ánh mắt nhìn vào trên mặt Ôn Hạ: “Hạ Hạ và Nhan Nhan có muốn nạp luôn hay không?”

Ôn Hạ nuốt bánh bao xuống: “Không cần, lúc khai giảng nạp hơn một ngàn, giờ còn có hơn ba trăm.”

Ôn Đức đưa cô đến khai giảng, thẻ cơm cũng là ông nạp tiền, trước kia không hiểu chuyện cảm thấy ông không quan tâm cô, bây giờ nhớ lại từ nhỏ đến lớn đều là ông báo danh giúp cô.

Nói cách khác, là cô không quan tâm đến Ôn Đức.

Khương Nhan lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thẻ cơm còn sáu mươi, tuần này đủ rồi.”

Liễu Bác Nghĩa không nói gì nữa.

Lúc này, Tưởng Húc cầm một ổ bánh mì và một hộp sữa đi tới, hướng về phía nam sinh bên cạnh Khương Nhan, nhíu mày: “Bạn học, di chuyển vào trong một chút.”

Cả lớp không ai không biết Tưởng Húc, nam sinh gầy yếu, yếu đuối di chuyển sang một vị trí bên cạnh.

Tưởng Húc ngồi xuống, lướt qua Khương Nhan, đưa tay đặt một hộp sữa lên trước mặt Ôn Hạ: “Hạ Hạ, cho cậu uống, chuyện Nhạc Cường cậu đừng sợ, tớ đã chào hỏi cậu ta rồi.”

Loại sữa này được bán ở căn tin với giá 3,5 nhân dân tệ, đối với học sinh bình thường có thể ăn một bữa ăn trưa chay.

Trước đây Ôn Hạ thích uống loại sữa này.

Ôn Hạ đẩy sữa trở về: “Tớ ăn no rồi, cậu tự uống đi.”

Tưởng Húc lại đưa cho cô: “Vậy cậu để lát nữa uống, tớ không thích uống thứ này, ném đi cũng lãng phí.” Nói đến câu sau cậu ta sờ ót mình, nhìn có chút ngượng ngùng.

Cậu ta nói như vậy, Ôn Hạ cũng không thể nói thêm gì nữa, cũng không thể làm cậu ta xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy: “Cám ơn.”

Liễu Bác Nghĩa nhìn cô một cái, tay cầm thìa siết chặt một chút.

Thấy cuối cùng cô cũng nhận đồ cậu ta đưa, Tưởng Húc lộ ra hàm răng trắng to, cười nói: “Không cần cảm ơn.”

...

Tiết học đầu tiên là hóa học.

Tiết Văn Diễm sai Chu Kiệt, đại diện cho lớp hóa học phát sách bài tập hóa học, bà ta vỗ bàn giảng, tức giận nói: “Mỗi lần bảo các em trở về làm bài tập về nhà, làm rối tinh rối mù còn chưa tính, còn mắc hơn chục lỗi giống nhau, giáo viên dễ bị lừa vậy sao?”

“Các em không muốn học thì đừng học nữa, đi ra ngoài giúp người ta mang gạch cũng có thể kiếm được mấy chục đồng, tôi dạy qua học sinh nhiều năm như vậy, chỉ có các em là không làm nên trò trống gì.”