Chương 13: Vinh danh cả lớp

Tào Quân đưa danh sách đăng ký đại hội thể thao cho lớp trưởng Hạ Sinh, bảo cậu ta thống kê toàn bộ danh sách vào thứ tư.

Chờ sau khi Tào Quân đi, Hạ Sinh bắt đầu thống kê tên, Tưởng Húc là học sinh thể thao, tất nhiên là trốn không thoát, nên đăng ký chạy đường dài ba ngàn mét và nhảy xa của nam.

Ôn Hạ đối với loại chuyện này thì tránh xa theo bản năng, từ nhỏ đến lớn thể lực của cô đều kém, sau khi kết hôn bị Tần Mặc... Khụ… “ghét bỏ”, mỗi ngày kéo ra ngoài chạy bộ, thể lực mới tốt hơn một chút.

Liễu An An và Khương Nhan cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ chốc lát sau ba người bèn bỏ chuyện này sang một bên.

Hai ngày sau đó, cả lớp phát hiện ra rằng Ôn Hạ đã được các giáo viên bộ môn “đặc biệt” chú ý.

Thật thảm hại.

Hôm nay chính là thứ tư, là ngày cuối cùng thống kê danh sách thể thao, tám trăm mét nữ và ba ngàn mét nam vẫn chưa được báo cáo.

Trong lớp khoa học không có nhiều nữ sinh, lớp thứ tám chỉ có mười tám cô gái.

Hạ Sinh nhìn một vòng quanh lớp, cuối cùng ánh mắt đặt trên người ba người Ôn Hạ.

Vừa lúc Ôn Hạ nghiêng đầu muốn nói gì đó với Liễu An An, cứ như vậy đối diện với tầm mắt Hạ Sinh.

“...”

Có một linh cảm xấu.

Cô giả vờ như không nhìn thấy, lại quay đầu lại, cầm bút bắt đầu làm bài tập về nhà.

Hiện tại cả lớp đều biết còn có tám trăm mét và ba ngàn mét nữ vẫn chưa báo cáo.

Các cô gái đều né tránh lớp trưởng.

Hạ Sinh cầm danh sách đăng ký đi tới, cậu ta là một nam sinh yếu ớt, mang theo một cặp kính gọng đen, khóe mắt có nốt ruồi đen nhỏ, dáng vẻ bình thường.

Liễu An An ngồi bên ngoài, Hạ Sinh đặt bảng đăng ký trước mặt cô ấy, cậu ta đẩy gọng kính, giọng nói mang theo vài phần thương lượng: “Ba người Liễu An An, Khương Nhan, Ôn Hạ các cậu đăng ký một hạng mục đi, học kỳ trước hai người không báo, học kỳ này lại đến phiên các bạn nữ khác, không công bằng lắm.”

Liễu An An đang chép bài tập toán, ngẩng đầu nhìn Hạ Sinh một cái, vừa chép bài tập vừa từ chối: “Lớp trưởng, chúng tớ chạy quá chậm, kỳ thi thể thao học kỳ trước cũng không đạt tiêu chuẩn, chắc chắn chúng tớ sẽ thua.”

Hạ Sinh thật sự không tìm được người: “ Thầy Tào nói quan trọng là tinh thần tham gia, việc thắng thua không quan trọng.”

“Lớp trưởng, đừng, chúng tôi thật sự không được.”

Liễu An An vẻ mặt buồn bực, tám trăm mét còn tốt, chạy xong ba ngàn mét, muốn mất đi nửa cái mạng.

“Lớp trưởng, cậu tìm người khác đi, chúng tớ cổ vũ cho các cô ấy.” Khương Nhan gật đầu phụ họa.

Hạ Sinh lại đẩy kính: “Ủng hộ “công việc” của tớ một chút.”

“Ba người các cậu chọn một người ra báo danh cũng được, tớ dễ nói chuyện với giáo viên.”

Cậu ta nói ở phần này, ba người đều có chút xấu hổ, đặc biệt là Liễu An An và Khương Nhan, hai người thường xuyên tìm Hạ Sinh sao chép bài tập.

Thấy dáng vẻ Liễu An An và Khương Nhan giống như gặp phải kẻ thù, Ôn Hạ nhận mệnh nói: “Lớp trưởng, để tớ báo danh tám trăm mét đi.”

Hạ Sinh gật đầu, ở cột tám trăm mét viết tên Ôn Hạ, còn có hai cái mục ba ngàn mét không báo cáo.

Chờ cậu ta đi rồi, Liễu An An ôm Ôn Hạ: “Hạ Hạ, ân nhân cứu mạng!”

Khương Nhan cũng ôm lấy cô từ phía sau, cười hì hì nói: “Hạ Hạ thật sự là tiểu thiên sứ, tớ nhất định sẽ cổ vũ cho cậu, lại mua cho em một hàng oa ha ha. ”

“Đi đi, ít nịnh nọt lại.” Ôn Hạ “giả vờ” ghét bỏ, kéo cổ áo hai người họ lại.

Hai người vẫn ôm cô rất chặt như trước, liên tục nịnh nọt lấy lòng: “Hạ Hạ, cậu tốt nhất.”

“Hạ Hạ là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ đẹp nhất.”

...

Buổi tối tự học do Tào Quân phụ trách.

Đầu tiên ông giả vờ khách khí: “Chạy ba ngàn mét nữ không có người báo, có bạn nữ nào tự nguyện đăng ký, vì lớp giành vinh quang không?”

Nữ sinh trong lớp không ai trả lời ông, Liễu An An vùi đầu bĩu môi, bất mãn thì thầm: “Lão Tào lại tới “ép buộc” người khác.”

Quả nhiên, Tào Quân bắt đầu tự mình lựa chọn: “Nếu các em không có người báo, tôi sẽ nhìn danh sách rồi đăng ký cho các em, tôi cũng không yêu cầu các em giành vinh quang, nhưng ít nhất không thể không đánh mà bại, nói ra mặt mũi lớp tám biết để đâu.”

Ông nhìn qua danh sách một chút, một lúc lâu lại nói: “Trong lớp còn có mấy bạn Khương Điềm, Liễu An An, Trương Lệ, Khương Nhan, Hạ Lâm không báo danh.”

Ông nhìn lướt qua mấy người, trong đó Khương Nhan và Hạ Lâm dáng người hơi cao, vui vẻ quyết định: “Khương Nhan và Hạ Lâm.”