Chương 19.1: Cảm giác mạnh liệt khi bị bắt gặp yêu sớm

Khương Nhan kích động kéo tay áo Ôn Hạ: "Hôm nay anh họ cậu thật đẹp trai, giống như hoàng tử trong truyện tranh vậy."

Ôn Hạ: "..."

Cô hờn tủi nhìn Khương Nhan một cái.

Tần Mặc với đôi chân thon dài bước tới, ý vị thâm trường nhìn Ôn Hạ một cái.

"Anh họ, cho anh này, không biết anh thích uống vị gì cho nên em mua vị truyền thống."

Tưởng Húc lấy một ly trà sữa khác từ trong túi ra, dùng thái độ lấy lòng đưa cho anh.

Lại là một tiếng anh họ.

Sắc mặt Tần Mặc dần dần tối sầm lại, từ trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp: "Cám ơn, tôi không thích đồ ngọt, chúng ta cũng trạc tuổi nên gọi tên đi, Tần Mặc."

Tần Mặc?

Tưởng Húc nghe tên có chút quen quen, nhưng nhất thời không nhớ đã nghe ở đâu, khoái trả lời: "Tôi là Tưởng Húc."

"Anh và Ôn Hạ đều không thích đồ ngọt, nếu biết trước tôi đã bảo bà chủ cho ít đường rồi, lần sau lại mời anh họ uống nước."

"Không cần."

Tầm mắt Tần Mặc dừng trên ly trà sữa trong tay Ôn Hạ, dùng thị lực năm chấm của mình nhìn thấy trên nhãn dán ghi ít đường, nhiều trân châu cùng dừa.

Công viên giải trí ở ngoại ô huyện, trước kia cưỡi linh dương tốn ít nhất bốn mươi đồng, Ôn Hạ cùng Khương Nhan cảm thấy không đáng.

Đi xe buýt mỗi người chỉ tốn 3 tệ rưỡi.

Bàn bạc xong liền quyết định ở trạm An Đức chờ xe buýt, đợi năm sáu phút mới có xe, vào thứ bảy thường không có ghế trống, chật ních người.

Ôn Hạ dựa vào l*иg ngực Tần Mặc, một tay nắm tay cầm, ngửi thấy mùi hương sữa tắm vani tắm quen thuộc.

Một bàn tay từ bên tai cô đưa tờ năm mươi đồng màu xanh lá cây cho dì thu phí: "Bốn người."

Tưởng Húc vội vàng từ trong túi móc ra một trăm đồng: "Dì ơi, đừng lấy tiền của anh ấy, lấy của con đi."

Dì ấy nhìn thoáng qua, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: "Không đủ tiền thối. "

Sau đó lấy năm mươi đồng của Tần Mặc: "Bốn người nào?"

Tần Mặc chỉ tay, dì ấy nhìn đi chỗ khác, cúi đầu lấy tiền thối lại cho anh, Ôn Hạ giúp nhận tiền, theo thói quen liền bỏ vào túi anh.

Sau khi kết hôn, cô không thích mang theo tiền, luôn cảm thấy rất phiền toái, cho nên vẫn là Tần Mặc mang theo tiền, thậm chí son môi cũng bỏ vào túi anh.

Nhớ có lần anh đang họp, lúc lấy điện thoại di động trong túi ra thì có một thỏi son môi rớt ra.

Tưởng Húc gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Trở về tôi trả cho mọi người."

Xe buýt hiện tại kém hơn so với xe buýt của mười năm sau rất nhiều, khi đạp phanh dừng lại thì lắc lư rất mạnh, Ôn Hạ vịnh vào vòng tròn phía trên có chút tốn sức, thỉnh thoảng đập đầu vào ngực Tần Mặc.

Tần Mặc ôm lấy vai cô: "Ôm tay anh."