Chương 19.2: Cảm giác mạnh liệt khi bị bắt gặp yêu sớm

Khương Nhan hâm mộ nhìn thoáng qua, trời ạ, cô ấy cũng muốn có người anh họ vừa đẹp trai vừa tri kỷ như vậy.

Qua mấy trạm, đến ga quảng trường trung tâm, người xuống rất nhiều chỗ ngồi trên xe liền trống bớt, Ôn Hạ dựa vào cửa sổ, Tần Mặc ngồi bên cạnh cô.

Khương Nhan ngồi ở hàng phía sau, ngồi với một bác gái, Tưởng Húc ở phía sau cô ấy.

Ôn Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên tay bị ai đó nắm chặt, quay đầu qua liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của Tần Mặc, trong phút chốc tim đập thình thịch.

"Hạ Hạ, mau nhìn ra bên ngoài, có một hồ nước, thật xinh đẹp." Khương Nhan từ phía sau cửa sổ thò về phía trước.

Ôn Hạ giật mình, xoay người che lấy tay hai người, sau đó lơ đãng liếc mắt ra ngoài, đã chạy qua hồ nước mất rồi.

"Tớ không thấy, Nhan Nhan, cậu mau ngồi xuống, lát nữa xe phanh lại cậu sẽ ngã đó."

Chờ Khương Nhan ngồi trở về, Ôn Hạ liền muốn buông tay ra kết quả người nào đó nắm chặt hơn.

Đuôi mắt anh khẽ nhướng, dùng khẩu hình nói: " Vợ ơi, anh khát nước."

"Anh muốn uống trà sữa không?"

Ôn Hạ vô tình đối mặt với ánh mắt dì thu phí, không hiểu sao lại có cảm giác mãnh liệt như bị bắt gặp yêu sớm.

"Uống." Tần Mặc gật đầu.

"Anh buông tay đi, em lấy cho anh." Ôn Hạ rút tay về, cầm lấy ly trà sữa, sau lắc lên xuống vài cái cho đều, mới cắm ống hút vào đưa cho anh.

Tần Mặc chỉ uống một ngụm nhỏ, liền ném vào thùng rác gần cửa xe, Ôn Hạ còn chưa kịp ngăn cản.

“......”

Cô biết Tần Mặc muốn làm vậy lâu lắm rồi.

Đây là lòng tốt của Tưởng Húc, cô có chút áy náy quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tưởng Húc khoanh tay ngủ say mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lại nhìn Khương Nhan một cái, cô ấy cũng đang híp mắt dựa vào cửa sổ ngủ. Sợ đợi lát nữa xuống xe bị Tưởng Húc nhìn thấy trà sữa trong thùng rác, Ôn Hạ lấy mấy tờ giấy trong túi ra ném vào thùng rác để che trà sữa lại.

Làm xong tất cả, cô phồng hai gò má, thì thầm bĩu môi nói: "Lát nữa anh phải bồi thường cho em một ly trà sữa khác, ừm, còn thêm một ly sữa chua."

"Được." Tần Mặc ngứa tay nhéo má cô.

Sau đó, cơn buồn ngủ của Ôn Hạ cũng ập đến, cô dựa vào vai Tần Mạc mà ngủ thϊếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, có người đẩy vai cô: "Đến rồi."

Bốn người xuống xe, Khương Nhan cầm lấy trà sữa hút một hơi: "Hạ Hạ, trà sữa của cậu đâu?"

Ôn Hạ có chút áy náy quay đầu nhìn cô ấy, chuyển chủ đề: "Tớ uống xong rồi, An An đâu?"