Chương 20.1: Mũ xanh

Nhân viên bán vé mất một phút xác minh thông tin thẻ, sau đó trả lại ba trăm đồng cho Tưởng Húc, rồi đưa sáu vé cho Tần Mặc, thái độ rất nhiệt tình.

"Nếu bạn cần trợ giúp trong khi chơi trò chơi, vui lòng liên hệ với trạm dịch vụ, chúng tôi sẽ giúp bạn sớm nhất có thể."

"Cám ơn." Tần Mặc lịch sự nói.

Nhân viên gác cổng kiểm tra vé của họ và cho họ vào.

Liễu An An kéo Ôn Hạ, lặng lẽ hỏi một câu: "Hạ Hạ, anh họ đẹp trai lấy đâu ra thẻ SVIP của công viên giải trí."

Ôn Hạ lắc lắc đầu, cho tới bây giờ cô chưa từng cùng Tần Mặc tới công viên giải trí, trước kia hẹn hò đều là một vài nơi tương đối lãng mạn, khụ, ngoại trừ thỉnh thoảng.

Lúc học đại học hai người xem như yêu xa, hai thành phố cách xa nhau, một nam một bắc, đi tàu mất hai ngày nên mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần.

Năm thứ ba đại học, tình cảm của hai người dần ổn định, Tần Mặc tới tìm cô hẹn hò, cơ bản là toàn bộ thời gian đều ở trong khách sạn.

Khương Nhan đột nhiên hưng phấn nghiêng đầu lại, hạ thấp giọng nói: "Các cậu có cảm thấy anh họ đẹp trai rất giống giáo thảo đẹp trai trong tiểu thuyết không?" Cô mô phỏng lại cốt truyện trong một cuốn tiểu thuyết: "Em yêu, thẻ này cho em tiêu thoải mái, mật khẩu là sinh nhật của em."

"Ha ha ha, tớ thích nhất câu này." Liễu An An kích động dậm chân.

Gần đây hai người họ đọc cùng một cuốn tiểu thuyết, trước đây là ba người, nhưng gần đây Ôn Hạ đã rời khỏi tổ chức tiểu thuyết.

Ôn Hạ cười đến đau cả bụng, gõ đầu hai người bọn họ: "Ít đọc tiểu thuyết lại đi, sắp trở nên ngốc hết rồi."

Hai người cười "khà khà".

Lúc không trả tiền vé xe Tưởng Húc đã ngượng ngùng, lúc này vé vào cửa cũng không phải tiền cậu ta bỏ ra nên càng xấu hổ hơn: "Tôi mời các cậu uống nước dừa nha."

Liễu An An lắc đầu: "Đừng uống nước trước, lát nữa sẽ nôn mất. "

"A... A..." Một trận tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ truyền đến.

Liễu An An là người có lá gan lớn, nhất thời có chút hưng phấn, chỉ vào con lắc lớn cách đó không xa nói: "Chúng ta đi chơi con lắc lớn đi."

Ôn Hạ theo bản năng từ chối , cô thích đến công viên giải trí nhưng tuyệt đối không phải vì muốn chơi những trò chơi kí©h thí©ɧ này.

"Các cậu đi đi, tớ chơi vòng xoay ngựa gỗ."

Liễu An An và Khương Nhan một trái một phải nắm tay cô, Khương Nhan chớp chớp mắt: "Không được, tổ chức của ba người chúng ta không thể thiếu nhau."

Cô ấy nhìn Liễu An An một cái Liễu An An lập tức hiểu.

Cho Ôn Hạ và Tưởng Húc cơ hội ở một mình.

Người chơi con lắc lớn không nhiều lắm, nhưng người vây xem thì lại rất nhiều.