Chương 20.2: Mũ xanh

Ôn Hạ bị Khương Nhan và Liễu An An đè xuống chỗ ngồi, Tần Mặc ngồi bên cạnh cô.

Bên kia còn trống, Khương Nhan nháy mắt với Tưởng Húc, ý bảo cậu ta nhanh chóng ngồi.

Liễu Bác Nghĩa giống như không hiểu, ngồi ở phía bên kia Ôn Hạ.

Liễu An An: "..."

Khương Nhan: "..."

Tưởng Húc sửng sốt.

Khương Nhan nhìn Liễu An An một cái, sao anh trai cậu lại ngồi ở đó, không phải cậu cam đoan anh trai cậu sẽ phối hợp sao?

Liễu An An vội vàng tiến lên kéo tay áo Liễu Bác Nghĩa, không ngừng nháy mắt với anh ta: "Anh, anh ngồi chung với em đi."

"Không phải bên cạnh còn chỗ sao?" Liễu Bác Nghĩa nhìn về phía chỗ trống bên cạnh, sau đó "cụp" một tiếng, dây an toàn bị khóa lại.

Liễu An An: "..."

Cuối cùng chỗ Tưởng Húc ngồi cách Ôn Hạ ba người.

Con lắc từ từ lắc lư, cuối cùng càng ngày càng nhanh.

"A, chồng ơi, cứu em, chồng ơi..."

"Chồng ơi... Cứu mạng... "

Giữa những tiếng hét, một giọng nữ đặc biệt chói tai.

Liễu An An: "..."

Khương Nhan: "..."

Tưởng Húc: "..."

Liễu Bác Nghĩa: "..."

Chỉ có Tần Mặc nở nụ cười, anh đưa tay cầm tay Ôn Hạ: "Đừng sợ."

Con lắc lớn dừng lại, lúc nhân viên công tác mở khóa, nhịn không được nhìn Ôn Hạ thêm vài lần.

Tuổi còn trẻ đã có chồng?

Liễu An An và Khương Nhan bước xuống, cười đến nước mắt chảy ra.

Hai người hoàn toàn không nghĩ nhiều, trước kia khi ba người đọc tiểu thuyết, thích gọi nam chính là chồng.

Liễu An An cào Ôn Hạ: "Hạ Hạ, cậu đọc tiểu thuyết gì vậy? Cũng bảo chúng tớ không đọc tiểu thuyết, còn mình lén lút đọc, nhanh nói chó tớ đi, tiểu thuyết đó tên gì?"

Ôn Hạ: "..."

Cô liếc nhìn Tần Mặc, bịa ra đại một cái tên: "Giáo thảo lạnh lùng yêu tôi."

Khóe miệng Tần Mặc giật giật.

Khương Nhan "hừ hừ" hai tiếng: "Hạ Hạ, vậy mà cậu lại đọc tiểu thuyết một mình, tớ mặc kệ ngày mai phải mang theo đến trường, tớ muốn đọc. "

"Ta cũng muốn đọc."

Liễu An An vội vàng gật đầu.

Liễu Bác Nghĩa gõ trán cô ấy, uy hϊếp nói: "Em lại đọc thử xem?"

Anh ta nhìn lướt qua Khương Nhan cùng Ôn Hạ một cái: "Đừng đọc tiểu thuyết nữa."

Liễu An An sờ sờ trán, bĩu môi không dám phản bác.

Khương Nhan ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Hạ thở phào nhẹ nhõm, cũng may Liễu Bác Nghĩa nói lời này, bằng không cô phải đi đâu để tìm quyển Giáo thảo lạnh lùng yêu tôi đây.

Sau vài trò chơi, Liễu An An và Khương Nhan cố ý cho Tưởng Húc và Ôn Hạ một mình với nhau, kết quả anh họ đẹp trai và Liễu Bác Nghĩa không có mắt nhìn chút nào.