Chương 6: Túm lên con dao dài 800 mét để gϊếŧ người.

“Tiểu thư Tee.....” Trợ lý Chu giật giật môi, nói - không ai có thể cự tuyệt Tịch Mộ Trầm.

Nhưng nghĩ đến Trình Điềm thủ đoạn tàn bạo, còn cả con chó săn như hổ rình mồi.

Trợ lý Chu im lặng xoay người, gọi điện thoại báo cáo cho Tịch Mộ Trầm, sau đó quay lại xử lý hiện trường.

Trước khi đi, Trình Điềm đưa cho anh ta một danh sách bồi thường: “Đồ dùng trong nhà đều là hàng nhập khẩu, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, phí Đại Bạch lên dạy dỗ chúng. Nhớ chuyển tiền cho tôi.”

Trợ lý Chu: “..... Chuyện này, cũng không thể chỉ bằng một câu nói của cô mà nói cái gì thì chính là cái đó.”

Thấy hai vệ sĩ cùng Cố Hiểu Hiểu thảm hại trên sàn, rốt cuộc ai mới là người tổn thất tinh thần?

Không chờ trợ lý Chu tiếp tục, Trình Điềm đã cười lạnh, chỉ vào phía trên đèn lưu ly: “Vì để chăm sóc con, nơi này có trang bị camera.”

“Hiện tại muốn tôi gọi cảnh sát tới hiện trường xem xét không?”

Với thân phận của Tịch Mộ Trầm, làm sao có thể để vì chuyện này mà náo loạn?

Cô muốn xem xem - Cố Hiểu Hiểu bị đánh rớt hàm nhưng vẫn phải nhẫn nhịn là như thế nào!

Cho cô ta tức chết!

“..... Xin lỗi, tôi đi trước.” Trợ lý Chu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, lần đầu tiên cảm thấy chật vật và bất lực, cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu trong lòng.

Vị tiểu thư Tee này, không phải người dễ chọc!

Trợ lý Chu chân trước mới vừa đi, Ngũ Bảo cùng Bối Bối liền trở về đến nhà.

“Mammy! Mẹ nuôi mang Bối Bối đi mua kem với que xiên ngũ vị, anh Ngũ Bảo không cho con ăn.”

“Còn nói Bối Bối béo.” Bối Bối gục vào lòng Trình Điềm, ngạo kiều nói, “Chúng ta gầy mà!”

Trình Điềm trong lòng ấm áp, đón tiếp tiểu công chúa nặng trĩu: "Ừm…… Là gầy béo không rõ ràng.”

Ngũ Bảo đứng im liếc nhìn chung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống.

Trong nhà có mùi không đúng, có mùi của máu, là có người vào nhà.

Mẹ nuôi là cố ý dẫn Đại Bạch đi, dẫn cậu và Bối Bối rời đi.

Trong nhà đã xảy ra một trận ác chiến.

Liếc mắt đánh giá một cái, xác nhận Trình Điềm không bị thương, cậu mới thở phào.

Ánh mắt lại nặng nề.

Hai đứa nhóc đi theo sau một mỹ nữ minh diễm tóc xuăn quyến rũ, dáng người thon thả, khuôn mặt thiên sứ, khí chất hồ ly tinh, dung mạo lẫn cơ thể đều hoàn mĩ.

“Bảo bối Trình Điềm, tớ nhớ cậu muốn chết.”

“Ôm một cái, bạn thân. Mua~" Hồ Lí nhiệt tình mà đem Trình Điềm gục ở trên sô pha ôm ấp một hồi, thấp giọng nói, “Không bị thương chứ?”

Trình Điềm cười: “Cậu cho viện trợ tới, rất kịp thời.”

“Cho hai đứa trẻ ngủ trước, rồi chúng ta nói chuyện.” Hồ Lí cho Trình Điềm một ánh mắt trấn an, lại ôm hai đứa nhỏ đi phòng ngủ.

Chờ ra khỏi phòng, gương mặt kiều diễm tươi cười lập tức trầm xuống, không nói một lời mà mở máy tính xem camera, cuối cùng thiếu chút nữa là ném luôn cái máy tính.

“Trên đầu cô ta có một đống u sao? Cô ta có phải muốn hay không để lão nương làm giải phẫu lấy u giúp cho!” Hồ Lí nghiến răng nghiến lợi mà mắng, “Để Đại Bạch cắn cô ta, đúng là làm bẩn lưỡi của nó.”

“Đừng tức giận. Tớ không bị thương chỗ nào cả. Cô ta đại khái là bị dọa sợ một trận.”

Lăn lộn một hồi, thể xác và tinh thần của Trình Điềm vốn dĩ đều mệt, nhưng khi nhìn đến hai đứa con cùng Hồ Lí, cảm giác mệt mỏi liền biến mất, mà thay thế bởi sự ấm áp.

“Hồ Lí, năm đó nếu không nhờ có cậu, trong bụng tớ vẫn còn có năm bảo bối cũng không thể bình yên sống sót.”

Cô ngã vào vai Hồ Lí nhớ lại lúc đó, “Tớ tìm được đứa lớn rồi, tớ muốn đoạt lại nó. Nhưng mà…… Tịch Mộ Trầm rất khó đối phó.”

Nghe cô nói xong những việc vừa trải qua, Hồ Lí cũng trở nên nghiêm túc, “Tịch gia vang danh lâu đời, lại coi trọng huyết mạch…… Nếu làm không tốt, khả năng là sẽ bại lộ thân thế của năm bảo bối.”

“Tuy rằng nói là chúng ta cũng không sợ hắn, nhưng cũng sợ hắn giở trò, làm đứa trẻ bị thương……”

“Đây cũng là điều tớ lo lắng, Tịch Mộ Trầm này, mấy năm nay tớ tra được tin tức tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng chắc chắn không phải là người dễ đối phó. Hôm nay vừa gặp, quả thực là vậy.” Hiện tại Trình Điềm cái gì cũng đều không sợ, duy chỉ lo lắng cho đứa nhỏ còn bé mà đã chịu không ít tổn thương.

“Hơn nữa, sức khỏe đứa trẻ ấy cũng không tính là khỏe…… Nó bị bệnh tự kỷ.”

Hồ Lí nhìn ra sự lo lắng của cô, lập tức liền chuyển sang Tứ Bảo đang học tập ở học viện.

“Tứ Bảo không phải vừa mới được học viện quốc tế đặc biệt mời đi học tập bí mật sao? Lúc trước không được, là Tịch gia thủ đoạn cao tay, hiện tại chúng ta dựa vào cây đại thụ lớn kia, dựa vào con thì hắn không thể làm gì được.” Hồ Lí nghiêm trang mà răn dạy xong, vừa thấy màn hình điện thoại xuất hiện khuôn mặt nhỏ mềm mại, lập tức cười haha, “Tứ Bảo, mẹ nuôi nhớ con đến nỗi tâm can đều đau. Mau an ủi mẹ nuôi một chút.”

“Mẹ nuôi, cảm ơn người khi nãy đã bảo vệ mẹ con.” Tứ Bảo vẻ mặt sát khí.

Tiểu gia hỏa nam sinh nữ tướng, ngũ quan thanh tú, đôi mắt phượng là được di truyền từ Trình Điềm, lãnh mi cùng bộ dáng lại cực kỳ giống Tịch Mộ Trầm.

Trình Điềm đột nhiên phát hiện điểm này, đầu óc đều là khuôn mặt Tịch Mộ Trầm, nhất thời không khỏi lo sợ - hắn thế nào nhanh như vậy liền biết chung cư có đánh nhau.

“Tứ Bảo, mommy không có việc gì. Con đừng lo lắng.” Cô trấn an con trai, “Con ở học viện quốc tế thế nào? Có bị người ta bắt nạt không?"

Học viện quốc tế là nơi đào tạo nhân tài đặc biệt trên toàn thế giới, có thể vào chỉ có các siêu thiên tài với các ngành nghề thiên phú dị bẩm.

Tứ Bảo hừ hừ: “Ai dám nói bằng sức với con!”

Trình Điềm: “…… Không hổ là con trai của mommy!”

“Cho nên, mommy có việc, cũng đừng lừa con.” Tứ Bảo nghiêm túc mà giáo dục cô.

Trình Điềm: “……”

“Khẳng định Ngũ Bảo có mật báo nha…… Liền biết không thể gạt được nó chỉ bằng chiêu này nha, không hổ là ta dạy ra quan môn đệ tử ha ha ha.” Hồ Lí cười đủ rồi, một giây sau liền nhướng mày: “Nói chuyện chính, Tứ Bảo, giúp chúng ta điều tra Tịch Mộ Trầm cùng cùng con trai hắn……”

Trình Điềm tạm thời xưng hô Tịch Cận Ngôn như vậy, bởi vì mọi người đều chưa thấy qua mặt đại bảo, đáy mắt Tứ Bảo cũng xuất hiện dao động.

“Đã tra được.” Tứ Bảo nghĩ đến vừa mới tra được tư liệu, sắc mặt thay đổi, vội vàng mang lên phòng dùng mắt kính phóng to, cúi đầu che đi sự tức giận, không để họ lo lắng, "Con liền chuyển cho hai người.”

Trình Điềm nhìn đến tư liệu, thiếu chút nữa không nhịn mà muốn cầm đao đi giết người.

“Cố Hiểu Hiểu trong lúc bất cẩn đã để Đại Bảo bị bắt cóc, lúc đó nó còn quá nhỏ, lại bị bọn bắt cóc ngược đãi, cho nên mới sinh ra bệnh tự kỷ……” Trình Điềm nghĩ đến hôm nay nhìn thấy tiểu hài tử, khuôn mặt thiên sứ, biểu tình lại ngây dại, hóa ra là đem chính mình giam ở trong bóng tối, sợ hãi, cô độc.

“Cố Hiểu Hiểu! Vừa nãy tôi nên giết cô ta.”

“Bảo bối, nhân sinh chính là một vở kịch, cùng đấu với chó không ý nghĩa.” Hồ Lí an ủi Trình Điềm, mới vừa nói xong Đại Bạch liền từ trên mặt đất bò dậy, hướng nàng hồng hộc lè lưỡi.

Hồ Lí an ủi người còn phải an ủi chó, híp mắt ném một túi cẩu lương: “Ngoan, Đại Bạch, đừng đem cái loại Cố Hiểu Hiểu ra đánh đồng với ngươi, hạ giá!”

Đại Bạch mãn nguyện mà ăn cẩu lương.

Hồ Lí khí phách biểu thị công khai: “Yên tâm, tớ giúp cậu báo thù.”

Cô gọi điện thoại, đi thẳng vào vấn đề: “Cố viện trưởng, tôi đồng ý đến bệnh viện các người nhận chức, nhưng phải thật phô trương, tôi thích náo nhiệt.”

Sau đó, cúp điện thoại.