Chương 9: Mẹ đang chơi trò nụ hôn với chú sao?

“Là cô đấu đá gay gắt với Cố Hiểu Hiểu quá rõ ràng.” Tịch Mộ Trầm thấy sắc mặt kỳ lạ của cô, hừ lạnh: “Tôi đến nhà trẻ đón Cận Ngôn, thấy Lưu Ngọc có ý đồ mang Ngũ Bảo với Bối Bối đi.”

Trình Điềm cau mày: “Lưu Ngọc?!”

Năm đó, hình ảnh Lưu Ngọc và Cố Hiểu Hiểu hợp lực tra tấn cô cứ lởn vởn trong tâm trí cô không vứt đi được, trên mặt Trình Điềm hiện rõ sự căm ghét: “Bà ta dám đụng đến con tôi!”

Đáy mắt Tịch Mộ Trầm xẹt qua một tia ẩn ý: “Cô giống như hận thấu xương mẹ con Lưu Ngọc, nhưng tại sao lại rất quan tâm đến đứa con của Cố Hiểu Hiểu?”

Trình Điềm nghẹn họng, nói một cách hợp tình hợp lý: “Tịch tiên sinh không phải người sống trên núi chứ? Vẫn còn theo kiểu ‘nợ mẹ con trả’ sao!”

“Oan có đầu nợ có chủ, tôi cũng là mẹ, không ngu xuẩn đến mức đi tổn thương một đứa trẻ.”

Cũng không biết Tịch Mộ Trầm có tin lời của cô hay không, ngược lại anh hỏi: “Bệnh của Cận Ngôn, cô nắm chắc mấy phần?”

“Mười phần.” Trình Điềm tràn đầy tự tin, sau đó tiến lên một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh: “Nhưng mà, muốn tôi giúp Cận Ngôn, anh phải đáp ứng tôi —— để Cố Hiểu Hiểu chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Mùi hương thoang thoảng quen thuộc ập tới, Tịch Mộ Trầm nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, ma xui quỷ khiến mà cúi người, duỗi tay ra, chạm vào hàng mi đang rung của cô.

Cảm giác tê dại xuyên thẳng vào đầu ngón tay truyền đến tận sâu trong tim.

Khuôn mặt tuấn tú của Tịch Mộ Trầm phóng to trước mắt cô, trong nháy mắt làm cô nghĩ đến đêm hoang đường hôm đó, đầu óc Trình Điềm như nổ tung!

Không đợi lý trí trở về, cô trở tay nắm lấy cổ tay anh, hung hăng quăng anh qua vai ngã một cái, lại căm giận bất bình mà xoa xoa đôi mắt, hận không thể nhào lên đá Tịch Mộ Trầm một lần nữa: “Đồ lưu manh!”

Trợ lý Chu vừa mới nôn mửa xong trở về, nhìn thấy cảnh tượng này, sợ tới mức trợn mắt há mồm: Người phụ nữ này là Mẫu Dạ Xoa sao?

Lái xe đua một cách liều lĩnh, lại còn có khuynh hướng bạo lực!

Anh đang muốn tiến lên anh dũng hộ chủ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tịch Mộ Trầm, không ngờ lại nắm lấy cổ chân của Trình Điềm, dùng sức kéo người xuống.

Bàn tay to của anh vững vàng giữ chặt lấy Trình Điềm.

“Anh…… Đồ vô lại! Tránh ra!” Trình Điềm không nghĩ tới anh lại vô liêm sỉ như vậy, cô đá loạn một hồi. Nhưng giây tiếp theo, Tịch Mộ Trầm liền gắt gao khống chế được tay chân cô.

Tay chân hai người đan xen vào nhau, rõ như ban ngày, quả thực mắt không thể thấy.

Trợ lý Chu yên lặng mà rút lui.

Ba ba vẫn là ba ba —— ông chủ thật trâu bò .

“Đừng nhúc nhích.” Tịch Mộ Trầm bình tĩnh ,cúi đầu nhìn thoáng qua ‘Ngực’.

“Không biết xấu hổ!” Trình Điềm mở miệng liền mắng, nhìn xuống theo tầm mắt của anh, hóa ra bất tri bất giác, cúc áo trước ngực đã bị bung, lộ ra chiếc áo ngực màu hồng tím……

Vấn đề là, người đàn ông thúi này hoàn toàn không có ý định quay đầu đi.

Khuôn mặt còn lại gần.

Tay Trình Điềm bị khống chế, không thể động đậy.

Dưới tình thế cấp bách, cô cắn răng một cái, ngẩng đầu đụng phải, tính toán tới lưỡng bại câu thương.

Ai ngờ, lúc này Tịch Mộ Trầm muốn buông cô ra, hơn nữa còn quay đầu đi.

Một người lui, một người tiến, vừa vặn chạm vào nhau.

Chóp mũi chạm chóp mũi, môi chạm môi, cả lông mi cũng dây dưa không thôi.

Không khí yên lặng trong chốc lát.

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ai cũng không nghĩ tránh ra trước, cứ như vậy liền hôn nhau, giống như hai bức tượng nghệ thuật thân mật.

Cho đến khi giọng nói mềm mại của Bối Bối vang lên trên đầu.

“Mẹ, mẹ đang chơi trò nụ hôn với chú sao?”

Bối Bối phồng miệng lên, ngồi xổm một bên: “Con cũng muốn chơi trò hôn.”

Ngũ Bảo cùng Đại Bảo đứng cạnh nhau ở phía sau Bối Bối, cùng lộ ra một biểu cảm không thể tin được, biểu cảm khá phức tạp.

“Hừm……” Ba hồn bảy phách của Trình Điềm lập tức trở về, vừa xấu hổ vừa buồn bực mà không lỗ chui xuống, một cái tát về phía mặt của Tịch Mộ Trầm, tay chân luống cuống bò dậy.

Cô hung hăng xoa xoa miệng, muốn mắng người.

Nhưng khi bắt gặp ba cặp mắt trong veo và ngây thơ đang nhìn chăm chằm thì không thể mắng được.

Ngược lại khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt loạn phiêu, còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ba bảo bối, càng không nghĩ xem da mặt Tịch Mộ Trầm dày đến đâu mà liếc mắt một cái.

Sắc mặt của Tịch Mộ Trầm không thay đổi, đứng dậy còn không quên phủi phủi bụi trên quần áo.

“Tôi đáp ứng điều kiện của cô.” Hắn chiếm cứ ánh mắt Trình Điềm, giơ tay lau khóe môi sáng bóng, lộ ra một nụ cười như có như không.

Quả hồng thật dễ khiêu khích!

“Mặt dày vô sỉ!” Trình Điềm tức giận mà chửi nhỏ một câu, quay đầu lại nhìn Đại Bảo cười dịu dàng, sau đó thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách: “Ngũ Bảo, dắt theo Bối Bối. Về nhà.”

Ngũ Bảo quay đầu lại liếc qua Tịch Mộ Trầm, trên mặt tràn ngập một lời khó nói hết, nhưng vẫn quay lại ôm Đại Bảo một cái, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, chúng em phải đi rồi. Hẹn gặp lại anh ở trường học.”

Ba đứa nhỏ nói lời tạm biệt một cách miễn cưỡng, Trình Điềm rời khỏi biệt thự cũng không quay đầu nhìn lại. Bước chân của cô có chút hoảng loạn, hận không thể ngay lập tức trở về đánh răng, một trăm tám mươi lần.

Tịch Mộ Trầm nhìn bóng dáng ba người, ánh mắt càng sâu thêm.

Nhiều năm như vậy, anh căn bản đều cho rằng bản thân có tính lãnh đạm……

Nhưng hương vị của Trình Điềm khiến anh cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được, thậm chí còn có chút lưu luyến.

Đang suy nghĩ miên man, một tiếng hừ lạnh phát ra từ bên cạnh anh.

Cúi đầu nhìn, thấy khuôn mặt nhỏ Tịch Cận Ngôn đang trừng hắn: “Lưu manh.”

Mắng xong, nhóc liền quay đầu chạy vào phòng, tự nhốt chính mình lại.

Tịch Mộ Trầm: “……”

Tên nhóc này, học thói hư từ Trình Điềm!

Lúc chạng vạng tối, Trình Điềm vừa đưa hai đứa nhỏ đi ăn cơm xong, Hồ Lý liền hấp tấp chạy tới: “Tôi đưa Ngũ Bảo với Bối Bối đi thăm quan bệnh viện, cậu còn có một nhiệm vụ.”

Trình Điềm kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

“Cố Hiểu Hiểu xuất viện, Lưu Ngọc tự mình tới đón cô ta. Tớ nghe được, bọn họ sẽ đến cục cảnh sát lập án, kẻ ác toàn cáo trạng trước.” Hồ Lý nói nhỏ: “Bây giờ cậu đi tới là vừa kịp.”

Hồ Lý vừa đưa hai đứa trẻ đi, sau lưng liền có cuộc điện thoại từ cục cảnh sát—— yêu cầu cô qua phối hợp điều tra.

Trời sắp tối, Trình Điềm không nhanh không chậm mà đi tới cục cảnh sát. Lưu Ngọc mang theo một luật sư tên tuổi cùng báo cáo thương tích của bệnh viện, Cố Hiểu Hiểu băng bó giống như một xác ướp, ngồi ở bên trong khóc như mưa.

Hai người vừa thấy cô đến, lập tức giương nanh múa vuốt, mồm năm miệng mười mà nói: “Cô ta chính là hung thủ, cô ta muốn giết chết con gái của tôi……”

Cảnh sát rất vất vả mới trấn an được cảm xúc của hai người, làm hai mẹ con bình tĩnh trở lại, lúc này mới hỏi Trình Điềm: “Cố Hiểu Hiểu bị thương, là do cô đánh?”

Vẻ mặt Trình Điềm vô tội: “Đồng chí cảnh sát, anh là đang mắng tôi đấy à! Thương tích của cô ta, báo cáo thương tích đều viết rất rõ ràng, là chó cắn.”

Không đợi cảnh sát mở miệng, Cố Hiểu Hiểu phát điên nói: “Còn không phải cô sai nó, đừng tưởng có thể chống chế. Trình Điềm, tôi mang theo luật sư của Tịch Mộ Trầm, hơn nữa bằng chứng như núi, cô chết chắc rồi.”

“Tịch Mộ Trầm bảo anh tới thưa kiện, sao anh ta không nói cho anh biết chứng cứ quyết định?” Trình Điềm nhìn luật sư, trong lòng hung hăng mắng Tịch Mộ Trầm: Đồ khốn kiếp, chiếm tiện nghi, liền trở mặt không nhận người!

Luật sư xem ánh mắt sắc bén của cô, trong lòng có dự cảm bất thường.

Cùng Cố Hiểu Hiểu tới cục cảnh sát, anh ta cũng không có báo với Tịch Mộ Trầm một tiếng nào cả, hoàn toàn xem mặt mũi ‘tổng tài phu nhân’ lên trên hết.

Ngoài mặt anh ta tỏ ra rất bình tĩnh: “Trình tiểu thư, cô bởi vì ân oán cá nhân mà đưa ra sát chiêu với thân chủ của tôi, báo cáo thương tích của bệnh viện chính là vật chứng, trợ lý Chu là nhân chứng, tôi khuyên cô nên phối hợp làm việc với đồng chí cảnh sát.”

Vẻ kiêu ngạo của Lưu Ngọc cùng Cố Hiểu Hiểu đều hiện rõ ở trên mặt: “Trình Điềm, cô ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi nhận sai, từ bây giờ cút đi thật xa, có lẽ tôi còn có thể tha chô cô.”

Trình Điềm cười lạnh một tiếng ——