Chương 2: Mông vừa to vừa vểnh bị qυầи ɭóŧ bó chặt

Ngày hè nóng nực, nắng như đổ lửa, ánh mặt trời chiếu xuống như muốn sấy khô đất.

Lục Thiên Hạo đi tới phim trường Hoành Điếm vào giữa trưa, sau khi chào hỏi với một vài nhân viên ở hậu trường đoàn phim, anh đi thẳng tới phòng thay đồ.

Lục Thiên Hạo từng học tại Học viện Hý kịch Thượng Hải, và bước chân vào ngành giải trí ngay khi vừa tốt nghiệp xong. Anh có vẻ ngoài đẹp trai, dáng người cũng tốt, khi vừa mới vào công ty anh đã được cho là hạt giống tốt và sẽ được công ty tận tình nâng đỡ, đáng tiếc là ngay khi anh bắt đầu sự nghiệp diễn xuất thì đã gặp phải mặt tối nhất trong giới giải trí ----- quy tắc ngầm.

Lúc vừa mới bước vào công ty Đằng Tường Entertainment, Lục Thiên Hạo đã bị một giám đốc cấp cao coi trọng. Bộ dạng hắn ta là kiểu tai to mặt lớn, vẻ mặt đáng khinh, lấy sự nghiệp diễn xuất và tài nguyên làm lợi thế bức ép Lục Thiên Hạo nhận sự bao dưỡng của hắn. Lục Thiên Hạo chỉ cười nhạt với lời đề nghị này, sau đó liền từ chối thẳng thừng không chút do dự.

Bởi vậy mà khiến giám đốc cấp cao kia tức giận, sử dụng quyền lực để đóng băng Lục Thiên Hạo. Lục Thiên Hạo đã ký hợp đồng 5 năm với công ty, bị đóng bằng đồng nghĩa với việc anh sẽ không thể tham gia các hoạt động hoặc công việc nào có liên quan tới nghề diễn trong vòng 5 năm.

Hợp đồng 5 năm tới đầu năm nay mới chính thức chấm dứt, cuối cùng thì Lục Thiên Hạo cũng được giải thoát. Sau đó phải cố gắng và nỗ lực hết sức mới được ký hợp đồng với quản lý hiện tại của công ty Phù Mộng Entertainment, nhưng anh đã bỏ lỡ thời kỳ phát triển tốt nhất, hiện giờ tiểu thịt tươi đã nắm quyền trong làng giải trí, Lục Thiên Hạo đã 28 tuổi, không hề trẻ nữa, cho nên công ty cũng không muốn rót tài nguyên tốt nhất lên người anh. Những công việc vào tay Lục Thiên Hạo thường sẽ là thừa lại của nhóm tiểu thịt tươi được công ty nâng đỡ, phần lớn đều là vai diễn râu ria không nhiều lời thoại cũng ít xuất hiện.

Hiện tại anh đang tham diễn vào bộ phim truyền hình tên là [Định Giang Sơn], là một bộ phim cổ trang, kể về thời kỳ hỗn chiến cắt cứ thi nhau xưng hùng xưng bá, các anh hùng liều mạng chém gϊếŧ đấu trí đấu dũng với nhau. Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim chính là Phù Mộng Entertainment, diễn viên chính đương nhiên cũng là thần tượng đang hot được Phù Mộng Entertainment nâng đỡ.

Ngay khi Lục Thiên Hạo bước vào phòng thay đồ liền tìm trang phục của mình đi thay, anh diễn một vai tướng quân không nhiều thoại trong phim, chỉ xuất hiện một tập rồi ngỏm luôn.

Mới vừa mặc bộ giáp nặng nề, Lục Thiên Hạo chợt nghe thấy có người chào hỏi anh ở phía sau: "Chào buổi sáng, anh Hạo!"

Lục Thiên Hạo xoay người, liếc mắt một cái liền thấy tiểu thịt tươi đang hot được Phù Mộng Entertainment hết mực nâng đỡ - Từ Nhất Phàm, cũng là nam chính trong bộ phim cổ trang này.

Từ Nhất Phàm mới hơn 20 tuổi, bộ dạng trắng trẻo hồng hào thịnh hành nhất hiện nay, theo đường nét của mỹ nam bên Hàn, mặt trang điểm đậm, tỏa ra chút quyến rũ giữa sự trẻ trung rạng rỡ.

"Chào!" Lục Thiên Hạo đáp lại, trong lòng lại thầm đảo mắt khinh thường, đã giữa trưa luôn rồi, sáng cái gì mà sáng!

Từ Nhất Phàm ngáp một cái, không giấu được sự mệt mỏi trên mặt, có vẻ không được ngủ đủ giấc, cậu ta lười biếng bước tới ngồi xuống chỗ của riêng mình, để chuyên viên trang điểm đội tóc giả và trang điểm cho.

"Anh Hạo, hôm nay anh quay cảnh cuối cùng sao?" Từ Nhất Phàm nói như đang bàn chuyện phiếm.

Lục Thiên Hạo vừa mặc giáp vừa dùng giọng bình thản đáp lại một tiếng: "Ừ."

Trên khuôn mặt quyến rũ của Từ Nhất Phàm lập tức lộ vẻ hâm mộ, giọng điệu như oán giận lại như hờn dỗi nói: "Thật sự rất hâm mộ anh nha, anh Hạo. Hôm nay quay xong là có thể nghỉ ngơi rồi, tiếc là em vẫn còn phải quay với đoàn phim thêm 3 tháng nữa, mỗi ngày vừa phơi nắng vừa mệt, thật sự là buồn phiền muốn chết!"

Đây chả phải lời oán giận gì, bất kể là ai cũng nhận thấy sự châm chọc và khoe mẽ trong lời nói này.

Trong làng giải trí, càng hot thì lại càng bận, chỉ có người không hot mới thường xuyên nghỉ ngơi thôi.

Không có nhân viên công tác nào ở hiện trường là tên ngốc cả, họ đều ngửi được mùi thuốc súng trong lời nói của Từ Nhất Phàm và chờ đợi kịch hay.

Lục Thiên Hạo nghe vậy chỉ cười cười, chẳng nói một tiếng nào, tiếp tục sửa soạn lại bộ giáp của mình.

Đấm một cú vào bông khiến Từ Nhất Phàm cảm thấy vô vị, khó chịu bĩu môi, thầm nói một tiếng "nhạt nhẽo" rồi không để ý tới Lục Thiên Hạo nữa, cố tự nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi Lục Thiên Hạo mặc giáp xong, yên lặng ngồi ở góc nghỉ ngơi, anh biết Từ Nhất Phàm không vừa mắt mình, việc châm chọc như ngày hôm nay cũng không là lần đầu tiên.

Đương nhiên, Lục Thiên Hạo cũng biết lý do Từ Nhất Phàm nhắm vào mình.

Từ Nhất Phàm tuổi còn trẻ, sở dĩ có thể vừa ra mắt đã nhanh chóng hot như vậy hoàn toàn là do dựa vào quy tắc ngầm, người trong giới đều biết người đàn ông bao dưỡng cậu ta chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Trịnh thị -------- Trịnh Hoằng Nghị. Phù Mộng Entertainment chính là công ty con dưới trướng của tập đoàn Trịnh thị, Từ Nhất Phàm bám được vào cây đại thụ Trịnh Nhị thiếu này đương nhiên tiền tài và tài nguyên được rót vào rất nhiều, chỉ cần không phải là bãi bùn nhão làm cách nào cũng không dựng lên tường thì muốn không hot cũng khó.

Lục Thiên Hạo từng chính nghĩa nói lời từ chối với quy tắc ngầm, tình nguyện hy sinh tiền đồ để bảo vệ sự trong sạch. Hành động này như cái gai đâm thẳng vào mắt người dựa vào quy tắc ngầm đi lên như Từ Nhất Phàm, dường như nó càng làm nổi rõ sự dơ bẩn của cậu ta, điều này khiến tâm lý cậu ta trở nên vặn vẹo khó có thể kiểm soát được.

Chuyện cỏn con này cũng không làm ảnh hướng tới tâm trạng của Lục Thiên Hạo, lúc quay phim trong đầu anh chỉ có kịch bản, anh đã hoàn thành phần diễn của mình một cách chuyên nghiệp dưới cái nắng chói chang. Hôm nay anh chỉ có hai cảnh quay, nhưng cả hai đều là cảnh diễn tập thể lớn, hàng chục diễn viên trong cùng một cảnh, chỉ việc di chuyển vị trí thôi cũng hết sức phức tạp, chỉ cần có một diễn viên mắc lỗi là phải quay lại, cho nên hai cảnh quay này NG không ngừng, từ giữa trưa mà tới 6 giờ tối mới kết thúc.

(NG: No Good/ Not Good: Cảnh quay vẫn chưa đạt)

Đợi khi quay xong cảnh cuối cùng, Lục Thiên Hạo đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo bên trong bộ giáp cũng đã ướt.

Sau khi Lục Thiên Hạo quay xong hai cảnh ngày hôm nay là xong, các diễn viên còn lại vội vàng chuẩn bị cho cảnh quay ban đêm, Lục Thiên Hạo một mình quay lại phòng thay đồ, chuẩn bị thay quần áo xong rồi rời đi luôn.

Khi đẩy cửa phòng thay đồ liền thấy một người đàn ông mặc vest đen ngồi trên chỗ của Từ Nhất Phàm, thoạt nhìn người đó tầm 25-26 tuổi. Theo góc độ của Lục Thiên Hạo có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn, có chút soái khí tuấn lãng, chỉ là hắn ta nhuộm một đầu tóc nâu, trên vành tai đeo khuyên màu bạc, cả người tràn đầy một loại khí chất phóng túng ngổ ngược. Tuy rằng mặc một bộ vest đen nghiêm túc ngay ngắn, nhưng thoạt nhìn lại càng toát ra vẻ ăn chơi trác táng bất cần đời hơn.

Người đàn ông rất nhanh đã phát hiện ra sự có mặt của Lục Thiên Hạo, hơi quay đầu lười biếng liếc nhìn Lục Thiên Hạo một cái, bỗng nhiên nói: "Tiểu tiện nô, có người vào kìa, em vẫn muốn tiếp tục liếʍ sao?"

Tiểu tiện nô!?

Cái quái gì vậy?

Lục Thiên Hạo hơi sửng sốt một chút, nghĩ rằng lời nói này của người đàn ông là đang nói với mình. Nhưng ngay sau đó, một cái đầu ngẩng lên từ giữa háng của hắn ta.

Khuôn mặt kia được trang điểm hết sức xinh đẹp. . . . . . . . .

Là Từ Nhất Phàm!?

Từ Nhất Phàm của giờ này khắc này, mặt mày gợϊ ɖụ©, lộ vẻ quyến rũ, khóe miệng còn lộ ra một vết nước bọt. Nhìn thấy cảnh này, Lục Thiên Hạo không cần đoán cũng biết hai người này đang làm chuyện gì.

Từ Nhất Phàm đang khẩu giao cho người đàn ông kia!

Từ Nhất Phàm ngẩng đầu lên liền thấy Lục Thiên Hạo đứng ở cửa, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt và bối rối. Cậu ta vội vàng đứng dậy, quát lớn về phía Lục Thiên Hạo: "Sao anh lại đi vào lúc này? Vào mà cũng chẳng thèm rên lấy một tiếng, anh bị câm à!"

Lục Thiên Hạo không để ý tới cậu ta, bỏ lại một câu: "Hai người tiếp tục đi, cứ coi như tôi không tồn tại!" Xong liền bước tới chỗ vách ngăn thay quần áo.

Từ Nhất Phàm thở hổn hển trừng mắt nhìn Lục Thiên Hạo, lúc quay sang lại lập tức đỏ hồng hai mắt nũng nịu với người đàn ông kia: "Nhị thiếu, anh xem anh ta kìa, căn bản là không thèm để anh vào mắt."

Lục Thiên Hạo thầm đảo mắt khinh thường, chỉ nghe thấy người đàn ông dường như cười một tiếng, lập tức nói: "Được rồi, tức giận với một tên diễn viên quèn làm cái gì!"

Lại nghe thấy tiếng Từ Nhất Phàm nũng nịu: "Vậy. . . . . . . Em tiếp tục liếʍ cho anh nha? Hay là. . . . . . . để người ta dùng chỗ khác hầu hạ anh?"

"Không cần, hiện giờ bổn thiếu gia không có hứng, đi trước đây." Người đàn ông nói xong, không để ý tới Từ Nhất Phàm, trực tiếp kéo phéc-mơ-tuya rồi đi về phía cửa. Khi đi ngang qua chỗ của Lục Thiên Hạo, vừa lúc anh đang trần trụi, toàn thân trên dưới chỉ có đúng một chiếc qυầи ɭóŧ đen, cơ bắp rắn chắc dính ướt mồ hôi thoạt nhìn gợi cảm cực kỳ, mà chiếc mông bị qυầи ɭóŧ siết chặt lại vừa to vừa cong, nhìn qua thực sự rất mê người.

Người đàn ông rất lỗ mãng hướng về phía Lục Thiên Hạo huýt sáo một tiếng, không nhịn được mà trêu chọc: "Mông cong quá nha!"

Vừa nói xong, hắn ta liền cười ha hả bước ra cửa.

"Thần kinh!" Lục Thiên Hạo nhìn bóng lưng của người đàn ông mà lẩm bẩm một câu. Sau khi mặc quần áo xong liền cầm lấy ba lô của mình rồi rời đi.