Chương 26: Cạnh tranh công bằng

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hoãn Hoãn bị một âm thanh đập tường đánh thức.Nàng còn tưởng rằng có người đến cửa tìm, lập tức xoay người rời khỏi giường, nắm chặt cây dao đi ra bên ngoài.

Kết quả lại nhìn thấy vách tường đá của nhà mình đánh sập thành một sơn động lớn.

Đến nỗi người đánh sập, thế mà lại chính là Sương Vân!

Lâm Hoãn Hoãn vừa thấy hắn đánh sập tường liền nổi giận.

"Ngươi điên rồi sao? Không có việc gì đi đánh sập tường của ta làm gì?"

Sương Vân nhìn thấy nàng đến, hai chiếc tại không tự chủ được mà trở nên hơi phiếm hồng, nhưng biểu cảm trên không mặt như cũ không ai bằng nổi: "Ta không chỉ đánh sập vách tường nhà ngươi, cũng là vách tường nhà ta, ta muốn đánh sập như nào thì đánh sập, ngươi không quản được!"

"Đây là nhà của ta! Từ khi nào đã trở thành nhà của ngươi?"

"Ngươi đã kết làm bạn lữ với ta, nhà của ngươi thì chính là nhà của ta!"

Sương Vân nói lời này rất kiêu ngạo, nhưng đôi mắt lại bất giác nhìn mặt Lâm Hoãn Hoãn, móng vuốt sắt bén cũng dần chậm lại.

Hắn rất lo lắng, nàng sẽ không chịu thừa nhận quan hệ bạn lữ thì làm sao bây giờ?

Hắn không giống với Bạch Đế.

Hắn không thể mang cho nàng niềm vui, cũng không có thực lực tam tinh hồn thú mạnh mẽ.

Lâm Hoãn Hoãn nghe hắn nói, sau đó không nhịn được mà đỏ mặt.

Nàng thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Sương Vân: "Cho rằng là như vậy đi, ngươi không thể tùy tiện đánh sập tường được!"

Sương Vân thấy nàng không có phủ nhận quan hệ bạn lữ của hai người, trong lòng rất vui vẻ, động tác đang dừng lại bỗng tăng tốc độ.

"Ta muống thông hai sơn động động lại, như vậy sẽ rất thuận tiện."

Thuận tiện cái gì?

Đương nhiên là thuận tiện việc hắn quang minh chính đại đưa lên giường của mình!

Không thể nào có đạo lý chỉ mỗi mình lão hổ lớn ôm tiểu giống cái đi ngủ, mà hắn lại chỉ có thể lẻ loi ngủ ở phòng bên cạnh, hắn cũng muốn tranh thủ tìm chút phúc lợi.

Lúc này Bạch Đế cũng đi đến.

Hắn đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của Vân Sương và Lâm Hoãn Hoãn, nhưng không có ý muốn vạch trận ý của Sương Vân.

Hắn nhìn Lâm Hoãn Hoãn nói: "Nàng vừa mới tỉnh lại? Ta đã nấu đồ ăn và canh, đang đặt ở bếp, nàng mau đi ăn đi."

"Ta biết rồi."

Đợi Lâm Hoãn Hoãn đã rời đi, Bạch Đế vội vàng qua động của Sương Vân chậm rãi nói: "Ngươi đã cứu ta một mạng, ta đã giúp ngươi một lần, hai chúng ta xem như huề nhau, về sau chúng ta cạnh tranh công bằng."

Đương nhiên là Sương Vân biết trong miệng hắn "Cạnh tranh công bằng." Là có ý gì, lập tức không yếu thế trả lời.

"Ta đang chờ ngươi nói những lời này, cạnh tranh công bằng! Ta tuyệt đốt sẽ không thua ngươi.

Bạch Đế mỉm cười: "Vậy cứ chờ mà xem đi."

Hắn muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên Sương Vân lại mở miệng.

"Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi là tam tinh hồn thú, sao lại xuất hiện ở đây, nhưng ta cảnh cao ngươi một câu, bất kể ngươi mang mục đích gì, ngươi không được tổn Hoãn Hoãn và có ý đồ với lang tộc Nham Thạch, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Bạch Đế dừng chân lại, tùy ý nhìn hắn một cái: "Ta ở đây chỉ cần sống chung với Hoãn Hoãn, chuyện khác ta đều không quan tâm."

"Hừ!"

..........

Lâm Hoãn Hoãn đi vào trong phòng bếp, thấy ngoại trừ canh ra, bên cạnh còn có một quả nguyên diệp đã được rửa sạch sẽ.

Bàn tay cầm quả nguyên diệp xanh biếc lên, vừa mới tới gần nó, có thể ngửi được một hương vị thơm ngọt.

Lâm Hoãn Hoãn uống canh ở trên bàn, thật sự rất ngon!

So với canh của nàng nấu thì khá hơn nhiều một chút.

Xem ra ở phương diện bếp núc Bạch Đế đúng là rất có thiên phú, hắn chỉ cần vào bếp vài lần, tay nghề liền nâng cao, về sau nhất định phải bồi dưỡng phương diện bếp núc cho Bạch Đế, cần phải bồi dưỡng hắn thành đầu bếp hạng nhất!

Tưởng tượng bản thân đang ở cổ đại có thể ăn được Mãn Hán toàn tịch, Lâm Hoãn Hoãn cản giác được tương lại tràn đầy hạnh phúc.

Lâm Hoãn Hoãn một hơi uống hết canh, sau đó cầm quả nguyên diệp lên, chậm rãi ăn.

Nàng suy nghĩ đến những việc vừa xảy ra.

Sương Vân đã nhắc nhở nàng rằng, nàng đã kết thành bạn lữ với hai thú nhân giống đực.

Trong khoảng ba tháng tới, ba người bọn họ sẽ sống cùng nhau.

Mong là tên gia hoả đó có thể hoà bình để vượt qua thời gian này.

.......

Bạch Đế cùng Sương Vân lần này vừa mới ở bên ngoài trở về, không chỉ mang quả nguyên diệp về, còn có một túi lớn quả ngọt.

Loại trái cây này quanh năm bốn mùa vẫn sinh trưởng, chẳng qua mùa đông không có ngọt bằng các mùa khác, mùa đông quả không ngọt mấy, nên rất nhiều giống cái không thích, nhưng Lâm Hoãn Hoãn lại cảm thấy không tồi.

Số lượng quả ngọt rất nhiều, Sương Vân và Bạch Đế đều không ăn, một mình Lâm Hoãn Hoãn lại không thể ăn hết.

Vì vậy nàng chia quả ngọt làm thành hai phần, một phần nghiền nát làm thành mứt quả, một phần khác thì bỏ vào trong bình đậy lại, để vào trong hầm, có ý định làm thử rượu trái cây.

Trừ cái này ra, Sương Vân và Bạch Đế còn mang về một ít thảo dược.

Lâm Hoãn Hoãn nhặt sạch sẽ những loại thảo dược quý trọng.

Sau đó nàng gọi Sườn Vân đến đây, đưa vào thú đựng những dược liệu tốt cho hắn: "Ngươi đem những thứ này đưa cho lão Vu Y, hắn vì cứu ngươi và Bạch Đế, cũng tốt không ít công sức, những thảở dược này xem như là để tạ lễ cho hắn."

Sương Vân hừ hừ nói: "Ta giúp ngươi làm việc, ngươi trả thù lao cho ta khoảng bao nhiêu."

"Ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn ngươi đêm nay ngủ cùng với ta!"

Mặt Lâm Hoãn Hoãn lập tức đỏ lên: "Mới ban ngày ban mặt, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì?"

"Chúng ta đã là bạn lữ, ngủ chung cũng là chuyện đương nhiên!" Sương Vân hất cằm lên, bộ dáng hiển nhiên.

"Nhưng, ta đã có thói quen ngủ một mình, tạm thời ta không muốn ngủ chung với người khác."

"Ngươi nói dối." Sương Vân bất bình mà tức giận: "Trước kia ngươi và con hổ kia đều ngủ cùng nhau, còn làm cho ngươi phát ra những tiếng kêu mê người, toàn bộ ta đều nghe được!"

Lâm Hoãn Hoãn: "........"

Cái vách đá này sao cách âm lại kém như vậy? Nàng muốn khiếu nại!

Bị thẳng thừng vạch trần lời nói dối Lâm Hoãn Hoãn càng quẫn bách thêm, nàng né tránh ánh mắt của Sương Vân, ánh mắt mơ hồ: "Cái kia không giống nhau."

"Có cái gì mà không giống nhau?"

Lâm Hoãn Hoãn suy nghĩ, quyết định nói hết mọi chuyện ra: "Bạch Đế cùng ta là lưỡng tình tương duyệt, nhưng ngươi không có thích ta, ta cũng chỉ xem ngươi là bạn bè, ta vẫn cảm thấy hài chúng ta không ngủ chung sẽ rất tốt."

Sương Vân cứng người lại.

Tròng mắt màu lục đậm bên trong hẹp lại, thần sắc nhanh chóng hiện lên sự bi thương.

Hắn nắm chặt hai tay lại, không cam lòng mà trừng mắt nhìn Lâm Hoãn Hoãn, cắn răng nói: "Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói ngươi căn bản không hề thích ta? Vậy tại sao lại cùng ta kết làm bạn lữ?"

"Tình cảnh khi đó rất khẩn cấp, nếu ta không kết làm bạn lữ với ngươi, ngươi sẽ không có cách không thể tiến hoá được, rất có khả năng vì vậy mà chết, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu."

"Ta hiện tại đã tiến hoá thành công, ngươi nghĩ sẽ làm sao bây giờ? Ngươi sẽ vứt bỏ ta sao?" Sương Vân nỗ lực để không nâng cằm lên quá cao, nhìn qua cản giác rất cường đại, không vì lời nói đối phương mà thấp thỏm lo âu một chút nào.

"Chúng ta cũng không thông qua việc giao phốt để xác định mối quan hệ bạn lữ, cho nên chúng ta không thể xem là bạn lữ chân chính, ba tháng sau, mối quan hệ bạn lữ của chúng ta sẽ tự động giải trừ, đến lúc đó bản thân ngươi vẫn được tự do."

Lời nói của Lâm Hoãn Hoãn thật sự rất thành thật.

Những lời này nàng đã suy nghĩ rất cặn kẽ mới nói ra.

Sương Vân không thích giống cái, cưỡng ép hắn trở thành bạn lữ, nhất định sẽ khiến hắn không vui.

Nàng không nghĩ đến là hắn sẽ không vui.