Chương 27: Cũng quá dữ dội rồi đấy

Cái gì gọi là không phải quan hệ bạn lữ chân chính?Hắn hiện tại chính là bạn lữ của nàng, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ từ chối mối quan hệ này.

Sương Vân tức giận đến mức không chịu được.

Hắn hận không thể ngay lập tức đè giống cái này trên mặt đất mà phát dục, cùng nàng hoàn thành việc giao phối, hoàn toàn có thể chứng minh quan hệ bạn lữ này là thật!

Nhưng lý trí nói cho hắn biết, không thể làm như vậy.

Lần trước Bạch Đế đã dùng sức mạnh với Lâm Hoãn Hoãn, không chỉ làm nàng bị thương, còn để lại bóng ma trong lòng nàng rất lớn.

Lúc đấy bộ dáng của nàng bị doạ đến mức run bần bật, cho đến hôm nay kí ức này đối với Sương Vân vẫn còn rất mới mẻ.

Hắn không thể đối xử với nàng như vậy.

Sương Vân lập tức áp sự tức giận xuống.

Hắn lập tức cướp lấy thảo dược đang ở trong tay Lâm Hoãn Hoãn, nổi giận đùng đùng mà nói: "Còn không phải chỉ giúp ngươi đưa đồ sao? Lão tử còn không giúp được ngươi sao?"

Ở trong lòng Sương Vân rất ủy khuất, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Hoãn Hoãn, sau đó liền mang theo thảo dược chạy đi nhanh.

Lâm Hoãn Hoãn nhìn bóng dáng hắn đang chạy hét lên: "Ngươi đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi buổi tối về cùng nhau ăn cơm."

Sương Vân chạy đến phòng của Vu Y, lập tức ném thảo dược xuống trước mặt Lãng Chúc.

"Đây chính là Hoãn Hoãn bảo ta đưa đến cho ngươi, nàng nói cảm tạ ngươi thời gian quá đã lo lắng và giúp đỡ."

Ở trong phòng Lãng Chúc vẫn còn nhiều thảo dược, đối với thảo dược này đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng được, nhưng mặt mày hắn vẫn hớn hở nhận lấy thảo dược: "Rất tốt rất tốt, không hổ là thú nhân đã có bạn lữ, cuối cùng cũng biết đến việc có đi có lại này."

Sương Vân ngồi xuống trên mặt đất, buồn không nói tiếng nào.

Lãng Chúc thấy tâm trạng hắn đang hạ xuống, liền đẩy thảo dược trước mắt sang một bên, ngồi xuống trước mặt hắn.

"Ngươi sao lại như vậy? Có phải ngươi lại gây mâu thuẫn với tiểu giống cái trong nhà phải không?"

Sương Vân trầm mặc một lúc, mới cứng rắn mở miệng nói: "Nàng không thích ta."

"Có chuyện đó sao? Sao ta lại cảm giác được nàng ta thích ngươi!"

"Lừa người, nàng mới chính là không thích ta! Chính miệng nàng đã nói với ta như vậy!"

Sương Vân nói đến đây, hai hốc mắt thế mà đã đỏ ửng.

Sắc mặt này cho dù sự sống chết đang ở trước mắt đều chưa bao giờ hiện ở trên mặt của thú nhân giống đực, thế mà bây giờ hai hốc mắt đã đỏ ửng.

Hiển nhiên Lãng Chúc đã bị sắc mặt đấy của hắn doạ sợ rồi, vội vàng hỏi rõ: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Ngươi kể cho ta từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi phân tích lại."

......

Lâm Hoãn Hoãn đổ mứt trái cây đã làm vào trong bình gỗ, sau đó vào trong hầm lấy ra hai khối thịt hong gió lớn.

Nàng gọi Bạch Đế đến đây: "Bây giờ huynh đang vội sao? Có thể đưa ta ra ngoài một chuyến không?"

Bạch Đế hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"

"Ta muốn đến nhà của Mộc Hương, ngày hôm đó nàng đã giúp đỡ chúng ta, ta muốn đưa vài thứ cho nàng, để tạ lễ."

"Được, ta cùng đi với nàng."

Bạch Đế mang theo thịt và một bình gỗ, một tay bế Lâm Hoãn Hoãn lên, để nàng ngồi trên cánh tay hắn.

Trong lúc đi trên đường, có không ít thú nhân giống đực dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tị nhìn Bạch Đế đang đi qua.

Bọn họ vẫn còn độc thân, lão bạch hổ này thế mà đã rất nhanh tay bế tiểu giống cái đáng thương này, đúng là đáng hận mà!

Lâm Hoãn Hoãn bị những thú nhân giống đực kia dùng ánh mắt nóng rực nhìn có chút ngượng ngùng, theo bản năng nàng ôm chặt lấy cổ của Bạch Đế.

Bạch Đế nhanh chóng lướt qua những thú nhân giống đực kia.

Sức mạnh ủy áp của tam tinh hồn thú phát ra, các thú nhân sợ đến mức sắc mặt biến đổi, nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt, cũng không dám liếc nhìn Lâm Hoãn Hoãn nữa.

Tới đến nhà của Mộc Hương, Lâm Hoãn Hoãn bảo Bạch Đế thả mình xuống.

Nàng thử gọi hai tiếng: "Mộc Hương, ngươi đang ở nhà sao?"

Không có ai trả lời.

Lâm Hoãn Hoãn rất nghi hoặc, chẳng lẽ Mộc Hương vắng nhà sao?

Nàng nghĩ hôm nào lại đến tiếp, trong phòng đột nhiên vang ra âm thanh của của Mộc Hương: "Là Hoãn Hoãn sao? Nhanh vào trong nhà đi!"

Sau khi đã có được cho phép, Lâm Hoãn Hoãn lập tức kéo tay của Bạch Đế, vui vẻ đi vào trong phòng.

Kết quả vừa đi vào cửa, nàng thấy Mộc Hương đang ngồi trên mặt đất, có hai thú nhân một trước một sau mà kẹp lấy nàng, động tác rất kịch liệt, phong cách rất cuồng dã, âm thanh bạch bạch ở bên tai không dứt.

Lâm Hoãn Hoãn: "......"

Ta đi đây! Hình ảnh này đúng thật là làm cay đôi mắt!

Nàng vội vàng quay người rời đi: "Ban ngày ban mặt, sao các ngươi lại làm loại chuyện này?"

Mộc Hương vừa rêи ɾỉ vừa trả lời: "Ban ngày ban mặt cũng không có chuyện gì nha, dù sao cũng rất nhàn rỗi, vì cái gì lại không làm chuyện đó vào lúc này?"

Lâm Hoãn Hoãn hận không thể lấp kín lại hai lỗ tai.

Tiếng rêи ɾỉ của Mộc Hương thật sự rất kịch liệt, nghe được lời nàng nói liền không chịu được mà nổi da gà!

Lâm Hoãn Hoãn thật sự không nghe nổi nữa, kéo Bạch Đế chạy ra ngoài.

"Chúng ta đi ra bên ngoài, đợi các ngươi làm xong thì gọi ta một tiếng."

Chạy nhanh ra khỏi nhà, Lâm Hoãn Hoãn dùng sức xoa hai cái lỗ tai, muốn đem những thứ mình vừa nghe được lấy ra khỏi lỗ tai.

Bạch Đế nhìn nàng thấy buồn cười: "Nàng không cần quá để ý, loại chuyện này cũng rất bình thường."

"Cái gì mà bình thường? Huỳnh nói ban ngày ban mặt chơi 3/P còn gọi bằng hữu vào nhà đứng xem rất bình thường sao?"

Nếu như là đúng như vậy, thì bọn họ cũng không phải đã quá phóng khoáng đi?

Bạch Đế liền giải thích: "Bây giờ đang là mùa đông, là thời tiết thích hợp để giao phối, nhóm giống đực cũng không cần phải ra ngoài săn thú, bọn họ dành thời gian ở nhà với giống cái, cố gắng là giống cái mang thai. Đợi đến lúc tuyết tan, mùa xuân đến hoa nở, con mồi và trái cây đều đầy đủ, nhóm giống cái ở nhà sinh con, có thể tăng tỷ lệ tồn tại của các thú con."

Đây cũng là chuyện mà Mộc Hương làm đều có nghĩa.

Đối với các thú nhân mà nói, sinh sảnh chính là mội việc rất quan trọng và có ý nghĩa đối với họ.

Lâm Hoãn Hoãn thật sự rất xấu hổ: "Nếu cho rằng như vậy, cũng không cần chơi 3/P chứ? Cũng quá dữ dội rồi đấy!"

"Có lẽ là do cá nhân của Mộc Hương thích đi." Bạch Đế nhìn nàng một cái: "Xem ra nàng không thích chơi kiểu này, nàng yên tâm đi, ta cũng không thích cùng giống đực khác cùng một lúc chiếm lấy nàng."

Khuôn mặt Lâm Hoãn Hoãn nhất thời đỏ bừng lên.

Nàng che mặt lại, thẹn đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống: "Huynh muốn nói ai thì cũng được, vì sao lại nói lên người ta?"

"Bởi vì ta thật sự không có hứng thú chuyện này với người khác, ta chỉ cảm thấy hứng thú với nàng thôi."

Lời này đã được nói trắng ra, lại rất lộ liễu.

Mặt Lâm Hoãn Hoãn lại càng đỏ hơn.

Đợi lúc lâu sau, Mộc Hương bọn họ mới kết thúc.

Lâm Hoãn Hoãn nắm lấy tay của Bạch Đế đi vào trong phòng, vẫn như cũ ngửi được hương vị kỳ quái trong không khí.

Nàng ho nhẹ hai tiếng, gọi Bạch Đế đưa lễ vật đến trước mặt Mộc Hương.

"Đây chính là mứt trái cây tự tay ta làm, nghĩ đến khả năng ngươi cũng thích ăn, cho nên mang một ít đến đây tặng cho ngươi, cũng luôn tiện cảm ơn ngươi đã giúp ta ngày hôm đó."

Thú nhân đều không hiểu cái gì là khách sáo, Mộc Hương nghe lời của nàng nói, lập tức liền cười nói: "Chúng ta đều là bằng hữu giúp đỡ nhau là điều đương nhiên."

Nàng mở nắp bình gỗ ra, ngửi được mùi thơm quả ngọt, trong lòng rất thích, vội lấy một ngón tay quẹt một ít mứt bỏ vào trong miệng.

Rất ngọt.

Nàng vốn dĩ không thích ăn ngọt, nhưng lại không biết vì sao, bây giờ lại cảm thấy hương vị này rất ngon!

Hai mắt Mộc Hương toả ra ánh sáng: "Sao ngươi có thể làm ra cái này? Ngươi hãy dạy cho ta đi!"

Lâm Hoãn Hoãn cười nói: "Được, đợi ngươi rảnh thì đến tìm ta, ta sẽ dạy cho ngươi biết cách làm mứt trái cây."