Chương 30: Biệt Ly

Hôm thứ hai Đào Đào xin nghỉ làm nửa ngày để đưa Trình Quý Hằng đến sân ga tàu cao tốc. Hắn đã mua vé tàu từ Vân Sơn đến Tây Phụ, chuyến đi 10 giờ sáng.

Vân Sơn chỉ là một huyện thành, nhưng du lịch đang phát triển mạnh nên sân ga lúc nào cũng tấp nập, nhất là trong những ngày lễ. Hai người đến đó khoảng 9:30. Sớm như vậy mà sân ga đã chen chúc người đi kẻ về.

Khu máy bán vé tự động nằm bên cạnh cửa vào, bên trong có rất nhiều người đang xếp hàng chờ lấy vé. Trình Quý Hằng bảo Đào Đào đứng ngoài cửa chờ hắn rồi tự mình đi lấy vé.

Khu này vốn không lớn, đã vậy còn có nhiều người chen vào nên càng thêm chật chội. Trình Quý Hằng vào trong, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy ở bên cạnh máy lấy vé có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xám.

Anh ta cao dong dỏng, trông rất có khí chất. Giữa đám đông chỉ có một mình anh ta là nổi bật hơn hẳn.

Anh ta đang cầm một cái hộp màu đen.

Trình Quý Hằng đi tới trước mặt anh. Hắn không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Đưa vé cho tôi.”

Quý Sơ Bạch giao cho hắn hai vé tàu cao tốc màu xanh nhạt, kèm theo hai chứng minh thư.

Hai vé là một thật một giả, chứng minh thư cũng là một thật một giả. Cái thật là chứng minh thư của Quý Sơ Bạch và vé tàu cao tốc dùng chứng minh thư của anh để mua. Còn cái giả là của Trình Quý Hằng.

Hiện tại hắn không thể dùng chứng minh thư của mình mua vé, hơn nữa trên chứng minh thư của hắn có hộ tịch ở Đông Phụ. Nếu như bị quả đào ngốc phát hiện sẽ khó giải thích, cho nên hắn phải nhờ Quý Sơ Bạch giúp đỡ.

Trình Quý Hằng: “Cám ơn."

Quý Sơ Bạch: "Tôi ở tầng một chờ cậu.” Lối vào ở tầng hai, lối ra và bãi đậu xe ở tầng một. Anh còn nhắc nhở hắn: “Nhanh lên nhé. Cậu phải đến đó trước 2 giờ.”

Đúng 2 giờ chiều nay, Bách Lệ Thanh sẽ tổ chức đại hội đồng cổ đông để bầu cử chủ tịch mới.

Quý Sơ Bạch có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi Trình Quý Hằng dây dưa cho đến sáng nay mới lên đường. Điều này cho thấy địa vị của cô nàng ngốc trong lòng hắn quả thật không tầm thường.

Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc, "Tôi biết.”

Lấy vé xong hắn trở ra ngoài.

Đào Đào ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ hắn, trong tay xách túi hành lý của hắn. Nhân lúc hắn đi lấy vé, cô lặng lẽ nhét ảnh của mình vào túi.

Cô mong hắn sẽ nhớ đến cô, có thể nhìn thấy cô mỗi ngày.

Cô sợ hắn quên cô.

Trình Quý Hằng đỡ lấy túi hành lý từ trong tay Đào Đào. Cho dù không nỡ, nhưng hắn phải tạm thời rời xa cô.

Hắn khẽ thở dài, nhẹ tay nâng hai má cô lên, dặn dò: "Ngoan, chờ anh trở về.”

"Ừm." Kỳ thật Đào Đào rất buồn. Cô không muốn hắn đi chút nào, thậm chí muốn đi cùng hắn, nhưng hắn lại không đồng ý. Cô không thể thay đổi được gì, chỉ có thể chấp nhận hiện thực, “Anh nhớ gọi điện thoại cho em. Gọi mỗi ngày. Tốt nhất là video WeChat.”

Không có hắn bên cạnh, mỗi ngày có thể nghe giọng nói của hắn cũng tốt.

Trình Quý Hằng biết cô rất quyến luyến hắn. Hắn cũng muốn gọi điện cho cô mỗi ngày, nhưng… hắn lại không làm được.

Hắn không thể liên lạc với cô để tránh bị phân tâm. Hắn cũng không dám liên lạc với cô vì sợ Bách Lệ Thanh và người của bà ta phát hiện điểm yếu của hắn.

Chiều nay hắn sẽ cùng Bách Lệ Thanh mặt đối mặt. Đến lúc đó bà ta sẽ biết mình đã bị lừa, biết hắn chỉ giả chết suốt thời gian qua.

Bà ta sẽ sai người điều tra những hoạt động của hắn trong khoảng thời gian này, cho nên hắn không thể liên lụy đến Đào Đào.

Trình Ngô Xuyên không chỉ có một tình nhân và một đứa con riêng. Tuy những người này không có thủ đoạn ác độc bằng Bách Lệ Thanh, nhưng cũng gây cho hắn không ít rắc rối.

“Anh sẽ cố gắng." Hắn không muốn làm cô buồn hay sợ hãi, cho nên chỉ có thể nói sơ sơ về tình cảnh của mình: "Tình hình nhà anh rất phức tạp, đến lúc đó anh sẽ rất bận rộn. Nếu anh không gọi điện em cũng đừng suy nghĩ lung tung.” Hắn lặp lại lời hứa: “Anh chắc chắn sẽ trở lại!”

Đào Đào vừa thất vọng vừa băn khoăn. Cô không hiểu hắn bận rộn đến cỡ nào mà không có thời gian gọi cho cô.

"Vậy… hai ngày gọi một lần thì sao?" Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, sợ hắn không thích nên lập tức sửa lời: “Ba ngày đi. Ba ngày gọi một lần, có được không?”

Giọng nói của cô có chút van nài.

Trình Quý Hằng vẫn là câu trả lời đó: “Anh sẽ cố gắng.”

Đào Đào thấy hụt hẫng, trái tim cũng trầm xuống. Không biết vì sao cô bỗng dưng sợ hãi, sợ hắn không cần cô nữa, sợ hắn không bao giờ trở về nữa.

Cô rất muốn khóc, muốn giữ hắn lại. Nhưng cô vô dụng, chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng, nhẹ gật đầu, "Ừm.”

“Anh nhất định sẽ trở về." Trình Quý Hằng lại hứa. “Em chờ anh, nhất định phải chờ anh.”

Đào Đào vẫn chọn tin tưởng hắn. Cô gật đầu: "Được."

Thời khắc chia ly đã đến. Khóe mắt và sống mũi Đào Đào cay xè, nhưng cô không khóc. Cô sợ hắn chê cô là người chỉ biết sướt mướt, sợ hắn chê cô phiền. Quan trọng hơn nữa là cô muốn để lại cho hắn một ấn tượng tốt đẹp trước khi đi, để cho hắn nhớ vẻ đẹp nhất của mình.

Cô đè nén cảm xúc, mỉm cười với hắn, dịu dàng nói: “Anh phải sớm trở về.”

Trình Quý Hằng: "Ừm.”

Hắn ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, rồi đi vào trong sân ga.

Hiện tại ga tàu cao tốc đều dùng máy soát vé tự động. Lúc xếp hàng, Trình Quý Hằng âm thầm đổi vé giả trong tay thành vé thật, dùng chứng minh thư của Quý Sơ Bạch vào trạm.

Đào Đào đứng ngoài cổng soát vé nhìn hắn thông qua kiểm tra an ninh, sau đó mới rời đi.

Sau khi xác định cô đã đi rồi, Trình Quý Hằng ra khỏi sân ga, đi thang máy xuống tầng một. Quý Sơ Bạch đang chờ hắn ở đó.

Sau khi hai người hội họp, Quý Sơ Bạch đem vali trong tay giao cho hắn. Trình Quý Hằng xách vali vào phòng vệ sinh.

Vali có sẵn quần áo của hắn: bộ đồ vest màu xám đậm, áo sơ mi trắng, cà vạt, và một đôi giày da màu đen.

Từ sân ga lái xe về Đông Phụ ít nhất cũng ba tiếng. Cuộc họp đúng 2 giờ chiều. Sau khi đến Đông Phụ hắn còn phải đi thẳng đến công ty, vì vậy không có thời gian về nhà thay quần áo.

Đã gần hai tháng rồi hắn không mặc âu phục, bây giờ mặc vào có chút không quen.

Ngoài điện thoại di động mới ra, còn có đồng hồ nam của nhà nghệ thuật Jaquet Droz. Mặt đồng hồ bạch kim và dây da màu đèn được thiết kế rất tinh xảo. Bình thường hắn không có sở thích gì, chỉ thích sưu tầm đồng hồ đeo tay. Đồng hồ này là một trong những kiểu dáng hắn thích nhất.

Thay quần áo và cài cà vạt xong, hắn đeo đồng hồ lên cổ tay. Mặt đồng hồ lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Vào lúc này tâm trí của hắn mới thật sự hướng về Đông Phụ. Khi đó cuộc sống của hắn chưa có quả đào ngốc, cũng không có Vân Sơn.

Mọi chuyện cuối cùng cũng trở về quỹ đạo. Tâm tình và lý trí của hắn cũng dần dần hồi phục, rốt cuộc đem Đông Phụ và Vân Sơn phân ra rõ ràng. Đông Phụ mới thật sự là cuộc sống của hắn. Hắn phải hoàn toàn buông bỏ Vân Sơn.

Bây giờ việc hắn cần phải làm là tạm thời quên quả đào ngốc đi.

Hắn phải quên cô, nếu không muốn bị cô làm cho phân tâm.

Có lẽ hắn không yêu cô. Có lẽ hắn chỉ quá mê luyến sự ngây ngô của cô, bởi vì sự ngây ngô ấy đối với hắn rất thú vị. Hắn muốn độc chiếm cô, biến cô thành trò chơi của mình.

Hắn không thể phá hỏng kế hoạch của mình chỉ vì một trò chơi.

Hắn nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc một chút. Sau khi mở mắt, hắn đã khôi phục trạng thái lạnh lùng quyết đoán của mình.

Sau đó hắn gỡ thẻ điện thoại di động ra. Chần chừ một lúc, hắn bẻ thẻ điện thoại thành hai mảnh.

Hắn nhất định sẽ trở về đón cô. Cho dù có yêu cô hay không, hắn sẽ thực hiện lời hứa với cô. Nhưng trước tiên hắn phải giải quyết chuyện ở Đông Phụ. Trong thời gian này tuyệt đối không thể gọi điện cho cô.

Trước khi ra khỏi phòng vệ sinh, hắn không quên mang theo túi hành lý cũ. Cái túi này là cô soạn cho hắn tối hôm qua. Ngoại trừ mấy bộ quần áo rẻ tiền còn có chút đồ ăn.

Bánh quai chèo là đặc sản của Vân Sơn, ăn rất ngon và hắn cũng rất thích.

Đêm qua cô đã gói cho hắn rất nhiều thứ, mang cất trong hộp bảo quản và cho vào túi hành lý. Trong đó còn có một chai trà bưởi mật ong, cũng do chính tay cô làm.

Đi đến bên cạnh thùng rác, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ném cái túi hành lý này vào thùng rác. Hắn cũng không mở túi ra xem bên trong còn có thêm thứ gì.

Hắn phải dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc giữa hai người.

Trình Quý Hằng và Quý Sơ Bạch cùng đi tới lối ra. Đối diện lối ra là bãi đậu xe nằm sau một bức tường bằng kính chống chói. Người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng người đứng bên trong vẫn có thể nhìn rõ bên ngoài.

Khi hai người sắp ra khỏi cửa lớn, bước chân Trình Quý Hằng chợt dừng lại. Hắn ngẩn người nhìn về phía bãi đậu xe đối diện.

Quý Sơ Bạch cũng bị hắn làm cho khựng lại. Anh cảm thấy có gì kỳ quái, rồi kinh ngạc phát hiện mắt Trình Quý Hằng hơi đỏ lên. Anh theo ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài.

Xuyên qua bức tường kính, anh nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên băng ghế bên kia đường. Cô mặc quần yếm, buộc tóc đuôi ngựa, có vẻ đẹp trong trẻo mềm mại, tuổi cũng còn trẻ, chắc khoảng chừng đôi mươi.

Cô đang khóc, khóc đến mức làm người ta nao lòng. Hình như cô có gì uất ức không muốn cho ai biết, cho nên trốn ở đây một mình rơi nước mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy Đào Đào, trái tim Trình Quý Hằng đau đớn như bị dao đâm.

Hắn tưởng cô đã đi từ lâu rồi.

Cô bé ngốc này.

Vừa rồi sau khi tiễn hắn vào trong, Đào Đào đã rời khỏi sân ga. Nhưng cô vẫn chưa đi xa.

Cô ngồi trên băng ghế, bởi vì ở đây có thể nhìn thấy đường sắt phía sau sân ga, cũng nhìn thấy tất cả các tuyến đường rời khỏi Vân Sơn.

Trước mặt hắn cô đã cố nén nước mắt. Sau khi hắn rời đi thì cô không thể đè nén được nữa. Cô rất luyến tiếc hắn, như cũng thấy rất tủi thân. Hắn không muốn dẫn cô về nhà, thậm chí không muốn gọi điện thoại cho cô.

Đến 10 giờ, cô nghe được tiếng khởi động máy từ tuyến đường cao tốc. Ngoảnh đầu nhìn lại là một bóng dài màu trắng đang phóng về phía tây.

Người cô yêu nhất đang ngồi trên chuyến tàu ấy.

Có lẽ hắn đang ngồi ngay ngắn bên cửa sổ nhìn về phía cô. Khoảnh khắc đó cô quên cả khóc, lập tức giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy về hướng tàu cao tốc, cho đến khi thân xe mất hút cô mới buông cánh tay xuống.

Cô ngồi thừ trên băng ghế một lúc. Cuối cùng cô đưa tay quệt nước mắt, đứng dậy trở về chờ hắn.

Hắn đã hứa, hai tháng nữa sẽ quay lại đón cô.