Chương 65: Lừa Hôn

Chương 65: Lừa hôn

Đào Đào cúp máy, tức giận đến run cả người.

Cô chạy đông chạy tây, lo lắng nhiều ngày như vậy, rốt cuộc là vì hắn giả vờ mất trí nhớ?

Đồ lừa đảo, đồ khốn khϊếp, đồ chó!

Càng nghĩ càng tức, cô giận đến sắp nổ tung, hận không thể lập tức tóm lấy Trình Quý Hằng đập một trận. Bây giờ hắn không có ở đây, cô đành xem chiếc bàn làm việc là Trình Quý Hằng mà đấm vài cái.

Bàn làm việc làm bằng gỗ nguyên khối. Trong cơn thịnh nộ, Đào Đào gần như dùng hết sức đấm vào, nhưng mặt bàn còn cứng hơn nắm đấm của cô. Bàn tay cô đau nhức nhưng bàn làm việc vẫn trơ trơ đó, chỉ phát ra tiếng động như hòn đá chìm xuống đại dương.

Đấm bàn không đủ để hả giận, Đào Đào cầm điện thoại di động lên, toan gọi mắng tên lừa đảo Trình Quý Hằng. Ngón tay còn chưa nhấn nút gọi thì cô bỗng dưng đổi ý.

Cô nghĩ ra một hình phạt tốt hơn.

Đánh hay mắng đều không phải là cách khiến hắn nhận ra sai lầm của mình.

Hít một hơi thật sâu, cô nén lửa giận, bỏ điện thoại xuống, mở sổ tay lật đến trang cuối. Cô cầm bút lên, bắt đầu ghi lại những gì đã xảy ra mấy ngày nay. Hắn vốn thông minh hơn người, cần phải ghi chép và phân tích mới bắt kịp suy nghĩ của hắn.

Trên hàng đầu tiên, cô viết hai chữ "nhập viện."

Cô nhìn chằm chằm vào hai chữ này, nhíu mày suy nghĩ lại rồi gạch bỏ, thay vào đó là hai chữ "nhảy lầu."

Một lúc sau, cô lại gạch bỏ và viết "Trình Vũ Y gửi video uy hϊếp tên lừa đảo."

Điểm khởi đầu là ở đây.

Suy đi nghĩ lại, Đào Đào cuối cùng cũng tìm được điểm khởi đầu của âm mưu này. Cô vẽ một mũi tên bên phải, viết hai chữ “nhảy lầu," sau đó cô vẽ thêm một mũi tên hướng xuống phía dưới với ghi chú, “Hành động này quá nguy hiểm, không thể tha thứ!”

Cô tiếp tục viết theo hai chữ "nhảy lầu," kế đó là “hôn mê,” “nhập viện,” “mất trí nhớ,” “chuyển viện,” “bác sĩ Dương,” “xuất viện,” “cốp xe,” “nhẫn kim cương”... Viết ra một cụm từ, cô vẽ một mũi tên bên phải, giữa chừng lại bắt đầu một hàng mới, cho đến khi mũi tên cuối cùng chỉ vào bốn chữ “đăng ký kết hôn.”

Cuối cùng Đào Đào cũng hiểu được hắn giả mất trí nhớ với mục đích gì. Lừa hôn!

Cô đặt bút xuống, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Trở về phòng ngủ, cô cởi đồ ngủ rồi mặc quần áo đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa, cô mượn chiếc xe kéo nhỏ dì giúp việc dùng để đi chợ, sau đó đi siêu thị.

Khi đi xe kéo trống không, khi về trong xe có hai quả sầu riêng lớn và một tấm ván giặt đồ.

Dì giúp việc tưởng cô muốn ăn sầu riêng, định giúp cô mang vào bếp, nhưng Đào Đào nói: "Không cần, tôi mang về phòng ngủ.”

Dì giúp việc nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Đào Đào: “Để tối nay dùng.”

Dì giúp việc: “...”

Đồ đạc rất nặng, may là có thang máy trong nhà. Đào Đào đi thang máy lên tầng hai, hì hục kéo sầu riêng và tấm ván về phòng ngủ. Nhìn quanh một vòng, cô quyết định giấu đồ ngoài ban công.

Dụng cụ tra tấn đã chuẩn bị xong, chuyện này tạm thời gác sang một bên. Đào Đào tiếp tục học.

Hôm nay Trình Quý Hằng rất bận, buổi chiều không có thời gian đi đón con, cho nên hắn bảo tài xế về nhà đón Đào Đào. Đào Đào đón con gái tan học rồi tài xế lại đưa hai mẹ con về nhà.

Đến 7 giờ tối dì giúp việc nấu cơm xong.

Tới giờ cơm mà Trình Quý Hằng còn chưa về Đào Đào thông thường sẽ gọi điện cho hắn. Nếu hắn sắp về tới, cô sẽ đợi hắn về nhà ăn cùng.

Nhưng hôm nay cô không gọi điện thoại. Hai mẹ con cứ thế mà ăn.

Bánh Sữa Nhỏ còn hỏi một câu: “Mẹ ơi, chừng nào ba về?”

Nhắc đến tên lừa đảo đó Đào Đào liền nổi nóng, nhưng trước mặt con cô nén giận, trả lời: “Sắp về rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Chưa đầy năm phút sau Trình Quý Hằng về tới nhà. Đào Đào không để ý tới hắn, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Bánh Sữa Nhỏ ngược lại rất vui. Nó ngồi trên ghế ăn trẻ em, mừng rỡ hét to: “Ba!”

Trình Quý Hằng đi tới bàn ăn, cười hỏi: “Tối nay có gì ngon không?”

Đào Đào vẫn không đếm xỉa tới hắn.

Dì giúp việc lén nhìn mặt Đào Đào, nghĩ đến sầu riêng và tấm ván nên không dám nói câu nào. Dì xem như không biết gì hết, gắp cánh gà cho Bánh Sữa Nhỏ.

Cả nhà chỉ có Bánh Sữa Nhỏ cười với ba, vui vẻ nói: "Có cánh gà!”

Con bé ngồi trên ghế trẻ em, đeo yếm chống thấm nước màu hồng phấn. Trước mặt nó là đĩa ăn nhiều ngăn màu xanh nhạt, bàn tay mũm mĩm nắm đôi đũa trẻ em cùng màu, cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ, trên má còn dính một vài hạt gạo.

Trình Quý Hằng càng nhìn càng thích, cảm thấy con gái mình chính là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất trên đời.

Ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng, mệt mỏi của ngày hôm nay đều tan biến hết. Đối với hắn mà nói, khoảnh khắc hạnh phúc nhất là được nhìn thấy cô và con mỗi ngày khi về nhà.

Hắn ngồi xuống bàn ăn, vừa định cầm đũa thì mu bàn tay bị gõ một phát.

Đào Đào nghiêm mặt nhìn hắn, "Rửa tay chưa?”

Trình Quý Hằng ngoan ngoãn nghe lời, cung kính nói: “Khởi bẩm nương nương, thần đi rửa tay ngay.”

Bánh Sữa Nhỏ bị chọc cười khúc khích.

Đào Đào cũng phì cười. Người đàn ông này thật là đáng ghét!

Nhưng cô còn đang giận, lại nghiêm mặt với hắn, “Đừng nói nhảm, đi nhanh đi”

Trình Quý Hằng: "Tuân lệnh!”

Nhìn hắn đi khỏi, Đào Đào thở dài. Dì giúp việc định đứng dậy xúc cơm cho hắn, cô nhẹ giọng ngăn lại: “Để tôi.”

Khi Trình Quý Hằng rửa tay xong, bát đũa của hắn đã được dọn sẵn, trong bát đầy cơm nóng hổi.

Thời tiết hôm nay không lạnh lắm, cũng không có gió. Cơm nước xong hai người cùng nhau đưa con gái tới quảng trường phía bắc khu biệt thự. Đi dạo quảng trường sau bữa tối đã trở thành thói quen của gia đình họ.

Quảng trường rộng lớn nằm dưới chân núi, là điểm giao giữa hai khu biệt thự phía đông và phía tây. Tối nào nơi này cũng náo nhiệt – những ai có con nhỏ đều đưa con đến đây chơi. Các ông già bà cụ cũng thường xuyên đến đây thả bộ.

Bánh Sữa Nhỏ vừa đến quảng trường thì nghe có tiếng ai đó gọi nó: "Bánh Sữa ơi!”

Giọng nói già nua nhưng sang sảng. Là một ông cụ khỏe mạnh linh hoạt.

Bánh Sữa Nhỏ quay đầu, vẫy tay cười với ông, "Ông cụ Quý!”

Ông cụ Quý không phải là ba Quý Sơ Bạch, mà là ông nội của anh ta.

Mười mấy năm trước, khi khu biệt thự phía tây vừa được xây xong, nhà họ Quý và nhà họ Bạch đã dọn đến đó ở. Cũng chính vì vậy mà Trình Quý Hằng mới để dành hai căn biệt thự phía đông cho Quý Sơ Bạch và Bạch Tinh Phạm.

Lúc ấy hắn muốn tiện lợi cho hai người bạn thân, bây giờ suy ngẫm lại... hắn đã quá sai sót rồi.

Ông cụ Quý đã ngoài 80 nhưng con người tràn đầy sức sống. Nhìn thấy Bánh Sữa Nhỏ ông cười tươi như hoa, vẫy tay nói: “Qua đây với ông, hôm nay ông có mang cho con bánh quy sô cô la.”

Bánh Sữa Nhỏ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức chạy đến bên ông.

Ông cụ Quý đưa bánh quy cho Bánh Sữa Nhỏ, cười ha hả nói: "Em trai nhỏ rất nhớ con. Có muốn theo ông đi thăm em trai nhỏ không?”

Em trai nhỏ chính là con trai của Quý Sơ Bạch, vừa tròn sáu tháng.

Bánh Sữa Nhỏ rất thích em trai nhỏ, nhưng chưa kịp gật đầu thì lại có người gọi nó: "Bánh Sữa Nhỏ, đến chỗ ông cụ Bạch nhé. Ông cũng có đồ ngon cho con.”

Ông cụ này là ông nội của Bạch Tinh Phạm.

Ông cụ Quý vừa thấy ông cụ Bạch lão liền bực mình quát: "Sao lại là ông?”

Ông cụ Bạch trừng mắt, bộ râu dựng đứng lên, "Tôi đến để canh chừng ông. Tôi biết ông không có ý đồ tốt mà!”

Hai ông lão này từng là những nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh Đông Phụ. Lúc còn trẻ thật sự khó nói ai mạnh hơn ai. Khi đó quan hệ hai người khá hòa hợp, chỉ có so sánh chứ không có so đo. Nhưng sau khi về hưu họ không ngừng cạnh tranh đủ kiểu, như là leo núi, đánh cờ, thả diều… không có một ngày nào được yên tĩnh. Đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau.

Sau khi nhìn thấy ông cụ Quý dùng bánh quy dụ dỗ Bánh Sữa Nhỏ, ông cụ Bạch vội nói với con bé: “Thập Ngũ chờ con lâu lắm rồi. Ông đưa con đi gặp nó.”

Ông cụ Quý trợn mắt, “Sao ông lại ngang ngược như vậy? Bánh Sữa Nhỏ đã nói muốn đi thăm em trai nhỏ.”

Ông cụ Bạch: “Con bé nói vậy hồi nào, sao tôi không nghe thấy? Chỉ có mình ông nói mà thôi. Ông đừng có mỗi ngày ở đây gây sự nữa.”

Ông cụ Quý: “Hai chúng ta ai mới là người gây sự!”

Đứng ở giữa hai ông cụ, Bánh Sữa Nhỏ thở dài thườn thượt – ai nha, hai ông nội sao không chịu lớn lên, lại cãi nhau nữa rồi!

Bánh Sữa Nhỏ chống nạnh ưỡn ngực giống như người lớn, “Không được cãi nhau. Cô giáo nói cãi nhau không phải là đứa trẻ ngoan!”

Ông cụ Quý và ông cụ Bạch dừng lại, đồng thanh thốt lên: "Được, nghe lời con, không cãi nữa.”

Bánh Sữa Nhỏ nắm tay hai ông cụ, "Không cãi nhau mới là bạn tốt.”

Ông cụ Quý: “Ừ, không cãi nhau. Chúng ta đi thăm em trai nhỏ.”

Ông cụ Bạch lại trừng mắt, “Em trai nhỏ sắp đi ngủ rồi, chúng ta đi tìm Thập Ngũ.”

Bánh Sữa Nhỏ nhìn ông cụ Bạch, giọng nói ngọt ngào: "Ông cụ Quý nói em trai nhỏ nhớ con, con đi gặp em trai nhỏ, nếu không em trai nhỏ sẽ buồn. Gặp em trai nhỏ xong rồi đi gặp anh Thập Ngũ được không?”

Ông cụ Bạch ném cho ông cụ Quý một cái nhìn đắc thắng. Thấy chưa, cuối cùng con bé vẫn chọn Thập Ngũ. Ông cười sảng khoái, "Được! Con nói gì ông cũng nghe theo.”

Ông cụ Quý bất mãn hừ một tiếng.

Bánh Sữa Nhỏ đi cùng hai ông cụ. Đào Đào liếc Trình Quý Hằng, thấy trong mắt hắn nổi lên bốn chữ ‘không muốn sống nữa.’

Cô mỉm cười hỏi: "Anh sao vậy?”

Trình Quý Hằng dõi mắt theo con gái, u uất trả lời: "Hai ông già này vốn không để anh trong mắt.”

Đào Đào không thể nhịn được, ôm bụng cười.

Trình Quý Hằng thở dài, nắm lấy tay Đào Đào, "Đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng.”

Đào Đào: "Ai cho anh nắm tay?”

Trình Quý Hằng ra vẻ ngây ngô, "Em không phải là vợ anh sao?”

"Hừ, đóng kịch rất giống," Đào Đào thầm nghĩ. Cô tạm thời không vạch trần hắn, đợi tối nay sẽ tính sổ.

Gần 9 giờ tối, hai người đưa Bánh Sữa Nhỏ về nhà.

Đào Đào thay đồ ngủ, rửa mặt cho con. Trình Quý Hằng đọc truyện cho con trước khi ngủ. Dỗ con ngủ rồi, hai người trở về phòng ngủ của họ.

Cửa phòng vừa đóng lại, Trình Quý Hằng liền ôm Đào Đào vào lòng, vừa dịu dàng vừa dây dưa hôn lên môi cô.

Đào Đào đẩy hắn ra, chán ghét nói: "Đi tắm đi!”

Trình Quý Hằng: "Làm xong rồi mới tắm."

Đâu có dễ cho hắn như vậy. Đào Đào dứt khoát một lần nữa đẩy hắn ra, "Đi tắm!”

Trình Quý Hằng bất đắc dĩ buông cô ra.

Trước khi hắn vào phòng tắm, Đào Đào dặn dò: "Lúc ra không được mặc quần.”

Trình Quý Hằng im lặng một lát, rồi nghiêm túc đề nghị: “Em đã gấp như vậy chi bằng vào tắm chung với anh.”

Đào Đào đỏ chín mặt mắng hắn một câu. Trình Quý Hằng coi như không nghe thấy, đứng ở cửa phòng tắm mời gọi: "Em có muốn không?”

Đào Đào: "Không!”

Trình Quý Hằng mặt dày, "Em thật không muốn thử bồn tắm với anh sao?”

Đào Đào: "Không muốn.”

Trình Quý Hằng vẫn không bỏ cuộc, "Bồn tắm rất lớn, còn có chế độ mát xa.”

Đào Đào không thể nhịn được nữa, "Cho anh 20 phút. Hai mươi phút tắm không xong thì tối nay ngủ phòng khách.”

Trình Quý Hằng: “...”

Hắn đương nhiên không muốn ngủ phòng khách, chỉ có thể đi tắm một cách nghiêm túc.

Nghĩ đến vợ đang chờ mình ở trên giường, hắn tắm rất nhanh. Mười phút là xong, còn theo yêu cầu của cô không mặc quần, chỉ khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Vừa mở cửa phòng tắm, hắn như người mất hồn.

Đào Đào đang khoanh chân ngồi trên giường, hai tay ôm gối, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn chằm chằm.

Trên sàn bên cạnh giường có đặt sẵn một tấm ván giặt đồ và hai quả sầu riêng.

Đây rõ ràng là gia pháp. Trình Quý Hằng nín thở, thấp thỏm nhìn Đào Đào giống như chim non sợ cành cong.

Đào Đào trừng mắt nhìn hắn, cố nén giận nói: "Em biết anh đang giả vờ.”

Tim Trình Quý Hằng đập sai một nhịp – hắn xong rồi!

Đào Đào: “Chọn một trong hai.”

Trình Quý Hằng liếc nhìn hai quả sầu riêng, không nói một lời đi tới bên ván giặt đồ. Hắn sảng khoái vén vạt áo tắm lên, ngay thẳng quỳ gối trên tấm ván, ra vẻ đáng thương nói: "Bà xã, anh sai rồi, anh có nỗi khổ riêng. Em nghe anh giải thích có được không? Anh xin em!”