Chương 3: Chú nhớ phải vào trong tìm cháu đó

Tô Nhạn xuyên qua hàng cây xanh biếc, dọc theo con suối chảy róc rách đi vào biệt thự số hai.

Đẩy cửa sân ngoài, hương hoa thổi tới trước mặt.

Thuỷ Thuỷ phe phẩy cái đuôi, nhiệt tình chạy về phía cô.

Bà Lưu nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp kêu ra, “Tô Nhạn, cháu lại rửa bát à?”

“Vâng ạ.” Tô Nhạn buông cặp sách, “Thuận tay nên cháu rửa sạch luôn.”

“Lần sau đừng làm thế nữa, Yến tổng mà biết sẽ không vui.” Bà Lưu tỏ ra tức giận, “Đôi tay kia của cháu không phải để làm việc nhà, nước rửa bát sẽ làm tổn thương đến da tay đấy.”

“Không sao ạ.” Tô Nhạn rửa tay, kéo ghế dựa ngồi xuống, hiếm khi nghịch ngợm chớp mắt, “Dù sao chú Yến cũng không ở nhà mà.”

Bà Lưu bưng đồ ăn ra, sủng nịch nói, “Vậy cũng không được, cháu phải chăm chỉ học tập, tay để đàn dương cầm, mấy chuyện chân tay này để bà làm là được rồi.”

Cô gái nhỏ này thật sự khiến người ta yêu thương mà, thỉnh thoảng bà sẽ mang đồ đặc sản quê hương đến cho cô ăn, còn giúp cô trồng ít rau củ ở trong sân nhà.

So với hồi mới tới, mắt thường cũng có thể thấy được cô bé đã cao hơn nhiều.

Bà Lưu cởi tạp dề xuống, “Ngày mai cháu muốn ăn gì? Bà sẽ dậy sớm đi chợ mua.”

Tô Nhạn trả lời, “Thịt bò ạ.”

Bà Lưu lại hỏi, “Thịt bò hầm hay thịt bò xào?”

Mẹ Tô Nhạn ghét nhất là hỏi ăn gì lại đáp ‘tuỳ ý’, mỗi lần sẽ vì chuyện này mà tức giận với ba cô, trong thế giới của Tô Nhạn, việc gọi món ăn đàng hoàng chính là tôn trọng đối với người nấu cơm, cô đáp, “Thịt bò hầm.”

“Được rồi.” Trước kia bà Lưu làm ở nhà khác thường xuyên sẽ vì chuyện nấu ăn mà sứt đầu mẻ trán, bây giờ chăm sóc đứa trẻ thích ăn uống gì sẽ nói thẳng như Tô Nhạn làm bà thích thú vô cùng, “Bà thấy giấy kiểm tra sức khỏe của cháu rồi, cũng đã hơn một mét sáu, không tồi.”

Tô Nhạn nghiêm túc sửa lại, “Một mét sáu hai.”

“Ha ha ha ha, phải phải, rất cao, bà tan làm đây.”

“Vâng ạ, hẹn gặp lại bà Lưu ạ.”

*

Làm bài tập xong thì Tô Nhạn đi tắm, mái tóc sấy khô một nửa, thay đồ ngủ ở nhà, mang theo Thuỷ Thuỷ đi dạo quanh vườn hoa phía sau nhà.

Ngoài cửa chính biệt thự.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường, một chiếc siêu xe màu đỏ cũng theo sát đó dừng lại.

Một người phụ nữ mái tóc đen dài đến eo, chiếc váy ngắn phô bày đường cong và đùi đẹp, làn váy bị gió thổi bay, vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ.

Người phụ nữ đuổi theo Yến Hồi Thời một đường, biểu tình ấm ức ẩn nhẫn, giọng nói cực kỳ đáng thương, “Yến tổng, rốt cuộc em đã làm gì không tốt khiến anh nhất định phải huỷ hợp đồng với em?”

Yến Hồi Thời liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo, “Diễn xuất của Lương tiểu thư ngày càng tiến bộ, thích hợp phát triển trong vòng điện ảnh hơn.”

Ánh mắt Lương Vu Khiết lập loè, vẻ mặt quẫn bách pha lẫn xấu hổ, cho dù đang ở trong trường hợp này cô ta vẫn có thể khống chế được biểu tình của mình, “Yến tổng, tốt xấu gì năm ngoái em cũng được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, ngài có thể đừng giễu cợt em như thế không?”

Nói xong muốn theo anh đi vào biệt thự.

Yến Hồi Thời dừng bước, ánh mắt cảnh cáo, “Lương tiểu thư, đây là nơi ở tư nhân.”

Lương Vu Khiết lùi hai bước, hai mắt ấm ức đẫm lệ, “Xin lỗi… Em chỉ hy vọng Yến tổng có thể suy xét lại một chút.” Cô ta bất an nắm lấy làn váy, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, “Cho dù ngài có bất cứ điều kiện gì em cũng có thể đáp ứng.”

Yến Hồi Thời mở điện thoại.

Tám phần là muốn cho cô ta phương thức liên hệ, nội tâm Lương Vu Khiết sáng bừng, Yến Hồi Thời cũng không giống trong lời đồn lắm.

Giây tiếp theo, chỉ thấy từ trong miệng người đàn ông vô tình nói ra hai chữ, “Bảo an.”

*

Yến Hồi Thời bị mùi nước hoa nồng nặc kia làm cho hắt xì liên tục, bước nhanh vào phòng khách, anh ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ phụ trên lầu.

Anh ngồi trên sofa, mở WeChat xem ảnh chân dung của Tô Nhạn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng thiếu nữ vui cười và tiếng chó sủa.

Tô Nhạn dắt Thuỷ Thuỷ bước vào, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang ngồi ở phòng khách.

Người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, thân hình cao lớn đĩnh đạc, toàn thân đều toát ra vẻ thành thục quyến rũ, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn.

Anh ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào khuôn mặt Tô Nhạn, vẻ lạnh lẽo trong mắt cũng rút đi, “Cháu chính là Tô Nhạn?”

Khuôn mặt Tô Nhạn đỏ bừng, “Chú là, chú Yến?”

Đuôi mắt Yến Hồi Thời nhếch lên, “Cháu gọi gì cũng được, gọi ông cũng được.”

Tô Nhạn, “…”

Đừng nói là gọi ông, cho dù gọi chú thì Tô Nhạn cũng cảm thấy đã khiến anh quá già, vậy mà anh lại trẻ tuổi như vậy.

Cô đột nhiên nhớ tới áo khoác trung niên mà mình mua…

Tô Nhạn xấu hổ đỏ mặt, khẩn trương nắm chặt dây dắt chó, hận không thể ôm lấy Thuỷ Thuỷ, thay cô che lại tầm mắt đang quan sát kỹ mình kia.

Chỉ cần khẩn trương, Tô Nhạn sẽ nói không nên lời, cả người ngây ngốc đứng tại chỗ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên sofa.

Cảm xúc không kiên nhẫn biến mất, Yến Hồi Thời đứng dậy, khẽ cười một tiếng, “Sao? Chú trông rất doạ người à?”

Tô Nhạn nhìn chằm chằm mũi chân của mình, “… Không doạ.”

Cô gái nhỏ đứng thẳng cũng chỉ cao đến ngực anh, khoé môi ngoan ngoãn mím lại, mái tóc theo khuôn mặt xoã lên vai, đỉnh đầu có vài sợi vểnh lên, Yến Hồi Thời như mắc phải chứng OCD, duỗi tay ấn xuống giúp cô, “Đã lớn như vậy rồi.”

Nhớ tới năm ngoái anh còn mua cho cô một chiếc váy cho trẻ nhỏ, đột nhiên bật cười, khó trách đứa trẻ này cũng chưa từng đề cập tới.

Cảm nhận được sức nặng trên đầu mình, cả người Tô Nhạn cứng đờ.

Đỉnh đầu vang lên tiếng cười nói của người đàn ông, “Ba cháu nói cháu học năm hai, chú tưởng là năm hai kia.”

Tô Nhạn nhỏ giọng trả lời, “Là lớp 11, năm nay chuẩn bị lên 12.”

“Chú biết.” Yến Hồi Thời nói, “Chu Giai Minh từng nói rồi.”

Tô Nhạn ‘vâng’ một tiếng, không biết nói tiếp cái gì.

Cũng may điện thoại Yến Hồi Thời vang lên.

Sau đó anh lên lầu nghe điện thoại, lúc đi ngang qua phòng cô còn dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô đang đứng phía dưới.

Bốn mắt giao nhau, Tô Nhạn nhanh chóng cúi đầu, trái tim cô đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

Người đàn ông phía trên cười một tiếng, không biết là cười với người bên kia điện thoại hay cười với cô.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhạn và Yến Hồi Thời gặp nhau.

Mỗi một ngày sau đó, Tô Nhạn đều hi vọng anh có thể về nhà.

Chỉ là công việc của Yến Hồi Thời rất bận rộn, hơn nữa dường như còn cố tình duy trì khoảng cách với cô, cho dù về nhà cũng không ngủ lại. Chỉ có một lần, anh tham dự tiệc xã giao uống quá chén, ở nhà đợi cho đến khuya, cuối cùng được thư ký Chu đón đi.

Tô Nhạn biết Yến Hồi Thời tị hiềm*, cô đã 17 tuổi, mà anh dù lớn hơn nhưng vẫn còn trẻ tuổi như vậy, ở chung một chỗ dễ khiến người ta hiểu lầm.

(*Sợ bị hiểu lầm, nghi ngờ, nên tránh quan hệ, không hợp tác với nhau.)

*

Tô Nhạn cho rằng trước khi tốt nghiệp cấp ba sẽ không có liên quan gì tới Yến Hồi Thời nữa, không nghĩ tới sẽ vì một lần phẫu thuật mà gặp lại anh.

Xe cứu thương tới trường học đón người, gọi số liên lạc khẩn cấp của Tô Nhạn.

Tô Nhạn bị viêm ruột thừa, bây giờ còn nghiêm trọng hơn trước đây, bác sĩ kiến nghị phải phẫu thuật cắt bỏ.

Yến Hồi Thời gọi điện thoại nói chuyện này với Tô Cẩm Văn.

Tô Cẩm Văn gấp đến độ đi vòng quanh, lại bởi vì tình hình dịch bệnh nên không có cách nào về nước, chỉ có thể lo lắng suông, đau lòng nghẹn ngào, “Vợ của anh còn chưa biết, chú đừng nói cho chị dâu chú.”

“Anh cũng đừng quá lo lắng.” Yến Hồi Thời ký giấy đồng ý phẫu thuật, “Bệnh viện này là của bạn em, đã để lại phòng bệnh cho con bé rồi.”

Anh cũng cứng nhắc gửi tin nhắn thông báo cho Chu Giai Minh, huỷ bỏ toàn bộ lịch trình của mình, “Em đợi ở đây, chờ con bé xuất viện.”

*

Trước khi phẫu thuật, Tô Nhạn nằm trên giường được người ta đẩy đi, đầu óc trống rỗng, theo bản năng bắt lấy ống tay áo của Yến Hồi Thời.

Cô đã đau cả một buổi tối, lại không được ăn gì đã bảy giờ đồng hồ rồi, giọng nói yếu ớt, “Cháu sẽ… Ra khỏi đây.”

Yến Hồi Thời không nghe rõ, khom lưng ghé sát tới gần cô hỏi, “Cái gì?”

Trong lòng Tô Nhạn sợ hãi, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt mang theo khẩn cầu, “Nếu như, cháu không thể ra được, chú nhớ, phải vào trong tìm cháu.”

Đây là câu nói dài nhất mà đứa trẻ này nói với anh, Yến Hồi Thời sửng sốt một chút, sau đó cười nói, “Cháu sẽ ra được mà.”

“Nếu cháu không ra khỏi đó.” Tô Nhạn khịt mũi, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, “Rau chân vịt phía sau biệt thự, chú không được ăn đâu đấy.” Cô thương tâm nói tiếp, “Chú có thể, giúp cháu đưa Thuỷ Thuỷ tới cửa hàng thú cưng, chờ ba cháu trở về, sẽ tới chuộc nó.”

Yến Hồi Thời giơ tay xoa đầu cô, “Được rồi.” Anh bảo đảm, “Chú không chạm vào rau chân vịt của cháu đâu.”

Bác sĩ mổ chính cho Tô Nhạn chính là bạn của Yến Hồi Thời, vốn dĩ đang trong thời kỳ nghỉ phép lại bị bắt tới đây, nhìn một màn trước mắt vừa buồn cười vừa chua xót, “Cô bạn nhỏ, cháu cũng quá khinh thường chú rồi, tốt xấu gì chú cũng làm bác sĩ phẫu thuật mười mấy năm, nhất định cháu vẫn có thể ăn rau chân vịt.”

Tô Nhạn nghe thấy lời nói khoác lác quen thuộc này càng lo lắng cho sự an toàn của tính mạng mình hơn.

Trong quá trình phẫu thuật lại không đau chút nào, bác sĩ kia hỏi gì cô trả lời nấy, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.

*

Giữa trưa hôm sau.

Tô Nhạn mở mắt ra, đối diện là một đôi mắt đen nhánh, cô bỗng nhiên tỉnh táo, tránh né ánh mắt của anh, khuôn mặt tái nhợt che giấu tâm sự thiếu nữ.

Yến Hồi Thời vẫn luôn canh chừng bên cạnh cô.

“Tỉnh rồi sao?” Yến Hồi Thời nâng giường bệnh lên một chút.

Ngày hôm qua vừa vào viện cũng không để ý, lúc này Tô Nhạn mới phát hiện, đây là phòng bệnh đơn, chỉ có một mình cô, thật sự rất ấm áp, không có mùi thuốc khử trùng, giống như một căn phòng nhỏ trong nhà vậy.

Yến Hồi Thời mở bình giữ nhiệt, mang cháo tới, “Cháu có thể tự ăn không?”

Không ăn thì chú đút cháu sao?

Tô Nhạn rất muốn nói ‘không thể’, nhưng cô lại không dám, “Có thể ạ.”

Cô ăn cháo, Yến Hồi Thời nhìn khuôn mặt cô, “Khí sắc cũng không tệ lắm, so với tưởng tượng của chú đã tốt hơn rồi.”

Sáng hôm qua phẫu thuật, Tô Nhạn đã sợ hãi phát khóc, nhất là lúc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, hoảng loạn không rảnh lo nghĩ tới lễ nghi gì nữa, bắt lấy tay áo Yến Hồi Thời, muốn anh nhất định phải chờ cô ra, còn nói mấy câu ấu trĩ.

Lúc này nhớ lại, thật sự hận không thể đánh chết bản thân mình lúc ấy.

Tô Nhạn ăn cháo, đột nhiên mơ hồ nhớ ra lời dặn dò của bác sĩ, “… Hình như cháu không thể ăn gì.”

Yến Hồi Thời nói, “Bài khí xong là có thể ăn rồi, ăn chút ít cũng không sao.”

Lực chú ý của Tô Nhạn tập trung ở hai chữ ‘bài khí’.

Vậy chẳng phải là…

Đánh rắm sao!!!

Cô có hay không sao anh lại biết được???!!!

Tô Nhạn hoảng loạn ngẩng đầu, cố gắng để bản thân mình không quá thất thố, “Tối hôm qua, chú vẫn luôn ở đây sao?”

“Ừm.” Yến Hồi Thời nghi hoặc, nhưng loại nghi hoặc này chính là biết rõ còn cố hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Tô Nhạn, “…”

Anh nhất định nghe thấy rồi!!!

Buổi sáng bác sĩ vào kiểm tra một lần, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa vang lên, cô còn tưởng là y tá!

Miệng vết thương khiến cô không cử động mông được, còn đánh một quả dài đến tận năm giây.

Tô Nhạn xấu hổ muốn chết.

Cô cuộn mình trong chăn, làm bộ mệt mỏi muốn ngủ.

Khoé miệng Yến Hồi Thời cong lên, hạ giường bệnh xuống, một chân bạn nhỏ lộ ra phía bên ngoài, anh kéo chăn che lại giúp cô, xoay người ngồi vào sofa bên cạnh, tiếp tục làm việc.

*

Miệng vết thương của Tô Nhạn bảy ngày sau có thể cắt chỉ.

Bên cạnh phòng bệnh có một gian phòng nhỏ dành cho người nhà, mấy ngày nay Yến Hồi Thời đều nghỉ ngơi ở đó.

Tô Nhạn không có cách nào tới trường, bài học cũng không thể bỏ lỡ, từ nhỏ thành tích học tập của cô đã rất tốt, các thầy cô đều rất thích.

Chủ nhiệm lớp tới thăm Tô Nhạn, chú ý tới Yến Hồi Thời vừa mở cửa cho mình, hỏi cô, “Vị vừa rồi là?”

Tô Nhạn nhỏ giọng, “Người thân ạ.”

Tuy rằng xưng hô này có lẽ không lễ phép, nhưng bây giờ cô thật sự không có cách nào gọi người có khuôn mặt trẻ tuổi kia là chú được nữa.

Sau khi tan học, Ngô Vi Vi cũng tới thăm Tô Nhạn, Yến Hồi Thời giúp cô ấy mở cửa, để không gian riêng cho hai người bạn nhỏ nói chuyện, xuống xe xử lý công việc.

“Chú cậu cũng quá trẻ rồi! Nhìn qua trông cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi.” Ngô Vi Vi bị nhan sắc của Yến Hồi Thời làm cho kinh ngạc, “Trông rất đẹp trai nữa, chú cậu có bạn gái chưa?”

Tô Nhạn thật sự không biết chuyện này.

Cô đột nhiên cảnh giác, tự mình an ủi, “Chắc là không có.”

“Cũng phải.” Ngô Vi Vi phân tích, “Nếu như có bạn gái, nhất định sẽ không đồng ý cho cậu ở nhà mình, có nhiều người rất thích ghen tuông, ví dụ như bạn gái anh họ tớ, đến tớ cũng bị xem là tình địch. Bây giờ tớ còn không dám gọi cho anh họ, ăn Tết cũng không dám qua nhà anh ấy chơi.”

Tô Nhạn nghe những lời này, khẽ mím môi, “Đúng vậy.”

*

Uống thuốc xong, Tô Nhạn lại ngủ một giấc, tỉnh dậy thì nhìn thấy Yến Hồi Thời ngồi bên cạnh mình.

Trên bàn đặt mấy tập tài liệu đợi phê duyệt, khuỷu tay anh chống trên tay vịn, hơi ngả đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Nhạn vẫn luôn không dám đối mặt với anh, cũng chưa từng nhìn kỹ anh trong khoảng cách gần như vậy.

Anh có một đôi mắt phượng xinh đẹp, đuôi mắt thon dài, lông mi theo động tác mà khẽ run, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, đường cong hàm dưới kéo lại hầu kết sắc bén.

Dung mạo tinh xảo không thể bắt bẻ, nhìn như yêu nghiệt hại nước hại dân, nhưng khí chất trên người lại thành thục ổn trọng, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, dung mạo kia ngược lại trở thành mặt nạ mê hoặc người.

Tầm mắt chuyển xuống chút nữa, tất cả sự tốt đẹp đều bị áo sơ mi trắng sạch sẽ ngăn cản.

Tia nắng mặt trời chiếu qua khe hở bức màn, lông mi Yến Hồi Thời giật giật.

Tô Nhạn nhanh chóng chuyển tầm mắt, vẫn không kịp tránh khỏi tầm mắt của anh.

“Bạn nhỏ…” Yến Hồi Thời nghiêng đầu, ánh mắt rõ ràng, “Đang nhìn gì thế?’

Tác giả có lời muốn nói: Đang nhìn anh đó!!!