Chương 7.1:

Chuyện đêm đó Tô Nhạn không nhắc tới, Yến Hồi Thời cũng không đề cập, nó giống như biến mất trong quên lãng, nhỏ bé không đáng kể.

Cô gái nhỏ nhớ ba cũng là chuyện bình thường, Yến Hồi Thời cũng không để trong lòng.

Nhưng cái ‘ngoài ý muốn’ này lại khắc sâu trong trái tim Tô Nhạn.

Sau khi khai giảng, Tô Nhạn rất ít khi nhìn thấy Yến Hồi Thời, anh lại khôi phục trạng thái bận rộn làm việc như trước, ngày nào cũng phải bay đi công tác khắp mọi nơi.

Liên tục học bù vài tuần, cuối cùng cũng nghênh đón vài ngày nghỉ ngơi, học sinh lớp 12 có người vui có người buồn.

“Cuối cùng thì có nên đi chơi không đây, tớ rối rắm quá, không làm đề thì lại sợ Toán kéo chân không lên nổi.” Vẻ mặt Ngô Vi Vi buồn phiền, quay đầu hỏi, “Tô Nhạn, cậu định đi đâu chơi thế?”

Một bạn học nam nghiêng người qua, “Nói như kiểu cậu không đi chơi thì môn Toán không kéo chân cậu vậy.”

“Cậu phiền muốn chết!”

“Không tin à? Cậu hỏi Tô Nhạn mà xem, nhất định cậu ấy sẽ nói với cậu, cậu ấy đi chơi với biển đề.”

Tô Nhạn, “Ừm.”

Ngô Vi Vi, “…”

“Cậu thấy chưa, tớ nói đúng không? Không bằng cậu hỏi tớ đi, anh đây đưa cậu đi chơi.”

Ngô Vi Vi không để ý tới cậu ta, vội đuổi theo Tô Nhạn.

Vẻ mặt bạn học nam si mê nhìn theo nữ sinh đã chạy xa, cậu bạn bên cạnh vỗ vai cậu ta, “Là Tô Nhạn không đủ xinh đẹp hay gu thẩm mỹ cậu có vấn đề, vậy mà không theo đuổi nữ thần mà lại đắm chìm với Ngô Vi Vi?”

“Cậu không biết sao?” Cậu nam sinh kia tiếc nuối nói, “Tô Nhạn có bạn trai rồi. Ngoài trường học, tớ gặp hai lần rồi, trông rất đẹp trai, lái siêu xe mặc đồ hàng hiệu, vừa nhìn đã biết rất giàu có.”

Chu Giai Minh tới đón Tô Nhạn, vừa hay nghe thấy câu nói này.

Bạn trai ngoài xã hội, lái siêu xe, mặc đồ hàng hiệu, giàu có, đẹp trai.

Vậy nhất định không phải là ông.

Ông móc điện thoại ra chuẩn bị báo cáo tình hình với ông chủ của mình, đột nhiên lại do dự.

Loại chuyện này cũng không thể nghe mỗi lời nói của nam sinh được, lỡ như thằng nhóc này không theo đuổi được Tô Nhạn, bởi vì tự ti nên cố ý khoác lác lấy mặt mũi với bạn bè khác, nếu như ông mật báo sớm quá, vậy chẳng phải khiến cô bé bị oan rồi sao.

Chu Giai Minh thu hồi điện thoại.

Tô Nhạn vừa đi vài bước về phía Thiên Thanh Loan, nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu đã nhìn thấy Chu Giai Minh vừa chạy chậm tới vừa gọi mình.

“Bác Chu?”

Vẻ mặt Chu Giai Minh tươi cười, “Yến tổng biết tuần này cháu được nghỉ, gọi bác tới đón cháu tới chỗ cậu ấy.”

Một tháng rồi không gặp Yến Hồi Thời, nội tâm Tô Nhạn bỗng nhiên mong chờ, “Vâng ạ.”

*

Trên đường đi tới khách sạn, Chu Giai Minh lơ đãng nhắc tới đề tài yêu sớm.

“Bác vừa thấy ở cổng trường các cháu có mấy đôi yêu sớm, lớp cháu có nhiều không?”

Tô Nhạn thành thật trả lời, “Có ạ.”

“Ha ha, rất nhiều đúng không?” Diễn xuất của Chu Giai Minh vô cùng tự nhiên.

Tô Nhạn, “Cũng bình thường ạ.”

“Để bác đoán xem, có —” Chu Giai Minh ra vẻ suy nghĩ, “Ít nhất ba cặp trở lên?”

Sắp được gặp Yến Hồi Thời, cảm xúc Tô Nhạn mênh mông, nhớ cảnh tượng một đêm kia, cô ôm lấy cổ anh rồi dựa vào ngực anh, trái tim lại bắt đầu tăng tốc.

Hai má cô phiếm hồng, thất thần trả lời, “Vâng ạ.”

Trạng thái lúc này của cô lộ ra sơ hở, Chu Giai Minh đã nhìn ra manh mối.

Chuyện này nhất định phải nói cho ông chủ! Nếu không, hậu quả ra sao cũng không dám tưởng tượng nữa.

*

Tô Nhạn vừa xuống xe đã nhìn thấy Yến Hồi Thời đang đứng ở ven đường.

Anh mặc áo đen quần đen, một tay đút túi quần, hơi nghiêng đầu nghe điện thoại.

Vô cùng đoan chính, lúc nào trên người anh cũng toát ra mị lực khiến người ta không thể kháng cự.

“Yến tổng.” Chu Giai Minh kêu to một tiếng.

Yến Hồi Thời quay đầu nhìn qua, tầm mắt dừng trên người Tô Nhạn, đột nhiên cong môi cười khẽ, ngữ khí có chút nghiền ngẫm, “Nhớ ba cháu không?”

Lời này của anh có ý gì, Tô Nhạn có tật giật mình, hoảng hốt đến đầu cũng không dám ngẩng.

“Điện thoại của ba cháu.” Giọng nói Yến Hồi Thời vang lên trên đỉnh đầu cô, “Chú vẫn chưa tắt, nói vài câu không?”

Lúc này Tô Nhạn mới ý thức được mình suy nghĩ nhiều, làm bộ như không có chuyện gì mà tiếp điện thoại.

“Ba?”

“Alo, bảo bối, ba đây! Ba vừa mới nói chuyện với chú Yến của con rồi, bảo cậu ấy giúp con bồi bổ sức khỏe.”

“Ngày nào bà Lưu trong nhà cũng nấu canh cho con ăn.”

“Vậy là tốt rồi! Ba cũng nói chuyện với chủ nhiệm lớp của con, cô Lâm nói kết quả thi lần này của con rất tốt, chỉ kém lớp 12 ba điểm nữa thôi, con gái ba thật giỏi.”

Tô Nhạn có chút tự trách, “Con vẫn có chút sai sót.”

“Chuyện nhỏ! Lần sau để ý là được rồi! Phải rồi, mẹ con kêu con ăn nhiều quả hạch đào một chút, nói là có thể bổ não.”

“Con biết rồi ạ.”

*

Tô Nhạn mặc áo sơ mi trắng và váy đồng phục đen, không có thư mời dự tiệc rượu, nhưng bên cạnh cô có Yến Hồi Thời, đi cùng anh là có thể vào trong.

Toàn bộ hội trường đều là những nam nữ tinh anh, chỉ có cô mặc đồng phục học sinh, rõ ràng không hề hợp với nơi đây. Vốn dĩ Tô Nhạn muốn tìm một góc không người chơi điện thoại, kết quả từ đầu tới cuối Yến Hồi Thời lại đi sát cạnh cô không rời nửa bước.

Thỉnh thoảng có người lại bắt chuyện với anh, đề tài sẽ xoay quanh người cô.

Tô Nhạn biết Yến Hồi Thời đang muốn giúp cô giao tiếp với xã hội nhiều hơn, để cô tiếp xúc với nhiều người, nghe anh giao lưu với bọn họ thế nào.

Nhưng những lời đó của anh, Tô Nhạn cảm thấy cả đời mình sẽ không học được.

EQ và thiên phú ngôn ngữ của cô giống ba, không biết đưa đẩy khách sáo, chỉ biết nói lời thật lòng.

Mà lời thật lòng thường xuyên dễ dàng đắc đội với người ta nhất.

Ở đây có không ít nữ tổng tài, lớp trang điểm của bọn họ vô cùng tinh xảo, cách ứng xử tự nhiên. Tô Nhạn hâm mộ nhìn nửa ngày, trừ khen lợi hại trong lòng ra cũng không học được cái gì.

Trong đó có một chị gái xinh đẹp chú ý tới tầm mắt của cô, mỉm cười đi tới, “Hi, bạn nhỏ nhà Yến tổng, chào em.”

Tô Nhạn khẩn trương, “Chị biết em sao?”

“Đương nhiên biết chứ, lúc nào Yến tổng cũng đưa em theo, hơn nữa chị còn từng hợp tác với ba em nữa.” Người phụ nữ cười lên phong tình vạn chủng, “Chị và mẹ em tuổi tác không sai biệt đâu, em cũng có thể gọi chị là cô, miệng ngọt quá.”

Tô Nhạn kinh ngạc, “Nhưng mà nhìn chị rất trẻ.”

Người phụ nữ ghé sát vào cô, đè thấp giọng, “Năm nay chị 42 tuổi rồi đấy.” Nói xong quay đầu nói với Yến Hồi Thời, “Con gái của lão Tô cũng thật đáng yêu.”

Tô Nhạn kinh ngạc đến ngây người, chị gái này nhìn qua chưa tới 30 tuổi, vậy mà lại lớn hơn mẹ cô một tuổi.

Yến Hồi Thời nhướn mày, cười nhạo một tiếng, “Vận khí chị tốt lắm, tôi còn bị con bé gọi bằng chú đây này.”

Tô Nhạn, “…”

“Ha ha, thật sao?” Người phụ nữ thụ sủng nhược kinh, “Cô nhóc này chị đây rất thích, lần sau tụ tập nhớ mang theo đấy.”

“Hẹn trước rồi đó.” Yến Hồi Thời cười nói, “Mật Mật nhà ta sắp thi đại học rồi.” Anh nghiêng đầu về phía Tô Nhạn, “Ăn chút quả hạch đào không?”

Tô Nhạn gật đầu, “Vâng ạ.”

Chờ Yến Hồi Thời đi xa, vẻ mặt người phụ nữ thần bí, “Chú của em là nam thần hệ cấm dục trong vòng này đấy, là cái kiểu sét đánh một cái là có thể phi thăng, mọi người đều nghĩ rằng không có người con gái nào có thể kéo cậu ta quay lại phàm trần, không nghĩ tới đó sẽ là em.”

Tô Nhạn, “…”