Chương 7.2:

Người phụ nữ chớp chớp mắt, cười ái muội, “Cô nhóc, em có cơ hội đấy.”

Bị một cái liếc mắt nhìn thấu tâm tư, Tô Nhạn đỏ mặt, không biết nên nói tiếp thế nào.

Yến Hồi Thời bưng một đĩa hạch đào tới, “Nói lời gì đấy?”

Người phụ nữ chỉ cười không nói, nâng ly với Tô Nhạn, “Tiểu mỹ nữ, lát gặp.”

Yến Hồi Thời bóc vỏ hạch đào đặt vào đĩa, “Vừa rồi là tổng tài Thanh Tụng, cáo già ngàn năm, chị ta nói gì với cháu thế?”

Tô Nhạn biết Thanh Tụng, đồ điện trong nhà hầu như đều thuộc công ty này, cô duỗi tay lấy nhân hạch đào, “Không có gì ạ.”

“Ba cháu kêu cháu ăn nhiều vào.” Yến Hồi Thời hoài nghi, “Sao chú lại nhớ ăn nhiều quá sẽ nóng nhỉ.” Anh cũng chưa từng nuôi trẻ con, chỉ từng nghe bà Lưu nhắc tới chuyện Tô Nhạn hay bị nóng, “Ngẩng đầu lên.”

Tô Nhạn mờ mịt, “Gì ạ?”

Yến Hồi Thời ghé lại gần quan sát khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, cũng không giống như bị nóng, “Ăn đi.”

Đối diện với anh hai giây ngắn ngủi, Tô Nhạn nhanh chóng quay đi, “Vâng ạ.”

Tô Nhạn không thích ăn hạch đào, lại sợ bị Yến Hồi Thời nói mình kén ăn, đành phải ăn hết những quả mà anh đã lột vỏ, cố gắng theo đuổi tiến độ của anh.

Lúc Chu Giai Minh mang cặp sách Tô Nhạn vào trong vừa hay nhìn thấy cảnh này, hết liếc Yến Hồi Thời rồi lại nhìn sang Tô Nhạn, muốn nói lại thôi.

Yến Hồi Thời giương mắt, “Có việc?”

Chu Giai Minh nhìn Tô Nhạn, “Không, không có việc gì.”

Yến Hồi Thời dùng khăn giấy lau tay, nghiêng đầu nói, “Chốc nữa chú phải đi xã giao, nếu cháu thấy chán thì làm bài tập.”

Tô Nhạn cầu mà không được, ăn đến hai má phồng lớn, “Vâng ạ!”

Yến Hồi Thời nhìn cô, “Đúng là không tự mình động thủ, không biết văn nhã một tí nào.” Anh cười khẽ, “Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.”

“…”

Tô Nhạn xấu hổ nhớ tới lần bị ướt đồ, hận không thể chui xuống gầm bàn.

Cô thả chậm tốc độ nhai nuốt, dùng răng hàm nghiền nát hạch đào, giống như hamster nhỏ ăn vụng, cuối cùng mới nuốt xuống.

Yến Hồi Thời chỉ khu đồ uống, “Bên đó là rượu cocktail, không hợp với trẻ nhỏ, khát thì uống cái này.” Anh đẩy cho cô một ly nước trái cây.

Tô Nhạn vùi đầu ôm cặp sách, né tránh ánh mắt của anh, “Cháu biết rồi.”

*

Tô Nhạn làm đề thi xong, tầm mắt liếc qua đám người lập tức nhìn thấy Yến Hồi Thời.

Chú ý tới người đàn ông bắt chuyện với anh, Tô Nhạn trừng lớn mắt, nhận ra đó chính là tra nam ngày đó đánh vợ ở nhà hàng.

Yến Hồi Thời dường như đã nhận ra ánh mắt cô, quay đầu nhìn qua, lại tiếp tục nói với người kia hai câu rồi xoay người về bên cô.

“Sao vậy?”

Tô Nhạn dùng bút chì chọc cằm, vẻ mặt nghiêm túc, “Cháu không thích người kia. Ông ta từng đánh vợ ở nhà hàng, sau đó đưa một người phụ nữ tóc vàng đi mất.”

“Người vừa rồi nói chuyện với chú sao?”

Tô Nhạn buông bút, giương mắt nhìn anh, “Mấy người đàn ông các chú nhìn thấy anh em của mình đều sẽ giúp đỡ mà không đưa lời khuyên sao?”

Yến Hồi Thời hỏi lại, “Cháu cảm thấy người đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi còn có thể nghe lời khuyên sao?”

Tô Nhạn nghĩ nghĩ, “Vậy thì không thể liên thủ, chống lại loại người bất lương này sao?”

“Ý của chống lại là cô lập à?”

“Không thể sao?”

“Chú hợp tác với ông ta hai năm, lợi ích liên quan với nhau rất nhiều.”

“Cháu không thích chú hợp tác với ông ta.” Tô Nhạn nhịn không được mở miệng, “Như thế chú rất dễ bị dạy hư.”

Yến Hồi Thời trố mắt nửa giây, cười khẽ, “Đây là không tính nói lý sao?”

Tô Nhạn ý thức được thái độ của mình không tốt, nhưng cô không muốn xin lỗi, cúi đầu xuống không mở miệng.

Chờ cô trầm mặc xong xuôi, Yến Hồi Thời đã trở lại chỗ vừa rồi, tiếp tục nói chuyện với người đàn ông kia.

Trong lòng Tô Nhạn có chút khổ sở.

Bên kia.

Yến Hồi Thời từ chối lời mời hợp tác của Triệu Thế Nông.

Cũng nhớ tới những lợi ích trước kia, nhiều lời một câu, “Chữ sắc trên đầu con dao, một giọt máu cũng không dư thừa.”

“Số liệu tôi làm vẫn luôn không tốt, mấy năm nay tránh không khỏi sao? Đừng nói đùa, người ở nhà thì có gì mà không thoả mãn. Chỉ là một bà nội trợ thôi, không cần phải sợ bà ta, mặc kệ bà ta nghĩ thế nào.”

Yến Hồi Thời cười nói, “Số liệu tốt hay không không đại diện cho một người, phu nhân nhà ông nhẫn nhịn nhất thời, không đại diện cho cả đời này sẽ nhịn. Đừng quên, công ty ông họ Điền, không phải họ Triệu.”

“Yến tổng, lời này của cậu cũng quá mức rồi! Hai ta hợp tác trong công việc cậu cũng nói rồi, chuyện công xử theo phép công, lời này do cậu tự nói.” Triệu Thế Nông có chút không nhịn được, “Người đàn ông nào kết hôn chẳng đi ăn vụng? Cậu không thích chơi đàn bà thì cũng không thể yêu cầu mấy người anh em cũng phải ăn chay niệm phật giống cậu chứ?”

“Tôi đang tiến hành đánh giá tính ổn định của đối tác.” Yến Hồi Thời thu liễm biểu tình, “Anh nɠɵạı ŧìиɧ, phu nhân của anh có thể ly hôn với anh bất cứ lúc nào, một khi như vậy tài chính sẽ xảy ra vấn đề, tôi cũng sẽ phải gánh lấy nguy hiểm với anh.”

Sắc mặt Triệu Thế Nông thay đổi, “Cậu thật sự muốn tuyệt tình như vậy?”

Yến Hồi Thời không cho ông ta mặt mũi, “Luận về tuyệt tình, người đàn ông phản bội người vợ tào khang, bạo hành gia đình, so với tôi anh còn vô tình hơn nhiều.”

Triệu Thế Nông cắn răng, khẽ chửi, “Yến Hồi Thời, con mẹ nó, đây chính là qua cầu rút ván!”

Yến Hồi Thời cười ưu nhã, “Tùy anh nghĩ thế nào.”

*

Tô Nhạn làm xong một bộ đề, viết ba chữ Yến Hồi Thời lên giấy nháp, sau đó dùng ngòi bút chọc chọc.

Ở ác gặp dữ gì đó đều là giả, đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ đánh vợ mà anh em bạn bè lại che chở bảo vệ, bọn họ không hề để ý tới cảm nhận của ai cả.

Không có công đạo, không có thiên lý!

Cô không muốn nghĩ đến Yến Hồi Thời.

Trong lòng nghĩ vậy, đôi mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người anh.

Thỉnh thoảng sẽ có một chị gái xinh đẹp đi lướt qua, ánh mắt nhìn anh rực sáng không hề che giấu.

Tuy rằng không muốn để ý tới anh, nhưng cô cũng không muốn cô gái khác để ý tới anh.

Tô Nhạn thu hồi bài tập, vờ cầm lấy đĩa hạch đào đi tới bên cạnh anh, cô ngẩng đầu, dây buộc tóc tơ lụa hình bướm và tóc đuôi ngựa rũ xuống, “Chú Yến.”

Yến Hồi Thời dừng cuộc trò chuyện, rũ mắt nhìn đĩa trên tay cô, “Còn muốn?”

Tô Nhạn xụ mặt: “Vâng ạ.”

“Đói rồi sao?”

Tô Nhạn quay mặt đi, không để ý tới anh.

Yến Hồi Thời cong môi kêu phục vụ mang hạch đào tới, ngồi xuống lột vỏ giúp cô, “Đói bụng mà vẫn tức giận sao?”

Tô Nhạn không để ý tới anh.

Có người chủ động đến gần, Tô Nhạn nhìn trộm anh lại bị Yến Hồi Thời bắt được, cô lập tức nhìn đi nơi khác.

Nhân lúc anh không để ý, cô lại liếc nhìn.

Người phụ nữ vẫn luôn không ngừng ‘đi ngang qua’ muốn thu hút sự chú ý của anh cẩn thận hỏi, “Yến tổng có bạn gái rồi sao?”

Tô Nhạn thẳng người, quang minh chính đại nghe lén.

Anh cười nói, “Nuôi trẻ nhỏ rồi, không có sức đâu mà dỗ dành người phụ nữ khác.”

Tô Nhạn cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chú cũng có dỗ ai bao giờ đâu.”

Yến Hồi Thời sửng sốt, cúi người cười, “Cháu gái nhỏ, nói xấu gì sau lưng chú đó?”

Biểu tình Tô Nhạn ẩn nhẫn, nghĩ đến người đàn ông đánh vợ kia là bạn của anh lại tức giận không thôi.

Cô ngẩng đầu, nghiêm trang nói, “Chú có thể cả ngày đừng trầm mê sắc đẹp nữa được không?”

Yến Hồi Thời, “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Giai Minh: Tôi còn một cáo trạng không biết nên nói hay không…

Tô Nhạn, “…?”