Chương 15: Học tập kỹ năng giường chiếu

Nghe thấy tiếng Thải Y sột soạt thay quần áo, Phương Thành liếc nhìn cô từ khe hở trong phòng tắm.

Hai tay anh vẫn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, hơi thở vẫn còn hổn hển.

Không biết có phải vì qυყ đầυ đã từng nêm qua hương thơm nữ nhân hay không, hiện tại anh luôn cảm thấy dươиɠ ѵậŧ thiếu đi sự ma sát bao bọc từ lỗ nhỏ, trống vắng hương thơm tinh tế từ thiếu nữ, luôn cảm thấy không đủ.

May mắn thay, anh vừa xoa mật dịch của cô, cuối cùng cũng có thể giải phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sôi sục.

Phương Thành khẽ liếʍ môi dưới, suy nghĩ tiếp theo chuyện.

Âʍ ɦộ quá nhỏ, rất khó để ăn côn ŧᏂịŧ của anh trong một thời gian ngắn, điều này đòi hỏi một số kỹ năng.

Anh thường nghe những cách trên giường từ đám bạn xấu của mình, bây giờ có lẽ là lúc ccaafn sự giúp đỡ của đám bạn vô dụng đó.

Anh nhặt bộ quần áo vừa cởi ra, gửi tin nhắn cho cả nhóm.

[Hẹn gặp trên VK sau nửa giờ nữa. 】

Quần áo trong tay Phương Thành mặc không được nữa, phòng của anh đã thành phòng của nữ sinh, nghĩ đến đây, trong lòng anh lại bùng lên sự sốt ruột.

Nghĩ lại, anh cũng phải quay về nhà vào ban đêm.

Đây cũng không hẳn phải chịu thiệt thòi, dù sao anh cũng đã cho một cô gái nhỏ ấm áp bằng thịt, thật đáng giá!

Quần áo không có ở đây, Phương Thành đi phòng khác. Sau khi bước vào, anh thấy mọi thứ trong phòng của mình đã bị mẹ thu dọn và ném vào đây.

Phương Thành: "..."

Sau khi xác nhận tận mắt thì kẻ chủ mưu chính là mẹ anh.

Nhưng không sao, anh còn có quần áo để thay.

Anh thản nhiên lấy quần áo mặc vào, nhớ lại những gì vừa nói với Thải Y, rón rén đi xuống lầu.

Việc anh đã trở lại không thể nói cho mẹ biết, đặc biệt là chuyện nóng bỏng trong phòng tắm.

——

Thải Y ngoan ngoãn để Khương Nhiên kiểm tra, bà chỉ phát hiện ra một vài vết đỏ trên cơ thể cô, không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng đó là do ngã.

Cô gái nhỏ trước mặt rất ngoan ngoãn, cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng, tựa hồ không quen với việc bà ở gần.

Có lẽ cô bé xấu hổ không dám chủ động quá mức, sợ làm phiền đến bà.

Thực tế, Thải Y nhút nhát là bởi vì mấy vết đỏ đó là do Phương Thành gây nên, là động tác của anh quá hung hãn...

Hoàn toàn không phải là một cú ngã...

Lý do khiến Thải Y cúi đầu thực sự quá tội lỗi.

Sau khi kiểm tra, cô nhớ tới những gì Phương Thành vừa nói với mình, phải cố gắng không để dì Khương ở trong phòng khách.

"Dì, dì Khương, con đói bụng, ăn trước được không?"

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nói dối trước mặt Khương Nhiên, Thải Y cảm thấy không thoải mái, cô hơi vấp khi nói dối.

"A, vừa rồi dì lo lắng vết thương của cháu, quên mất cháu vừa đi đường dài, nhất định là đói bụng."

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Thải Y, Khương Nhiên rất thích cô, vừa kéo cô sang nhà hàng bên kia vừa nói chuyện với cô.

"Con có thích đồ ngọt không? Dì bảo Trần Mã làm món tráng miệng cho con. Con nghĩ con gái..."

Thải Y không thể nhớ mình đã nói gì sau đó, cô liếc nhìn cầu thang, trong lòng căng thẳng.

Cô cũng không muốn dì Khương biết chuyện này.

Cô cố ý chọn một vị trí có thể nhìn thấy cầu thang, để Khương Nhiên ngồi đối diện với cô.

Thải Y đang uống súp hải sản mới làm, cô giật mình khi Phương Thànhh xuất hiện trong tầm nhìn của cô vì vậy liền sặc lên, ho nhiều lần.

Cơn ho này khiến Khương Nhiên chú ý, bà cúi người về phía trước và dùng khăn giấy lau khóe miệng giúp cô.

Bà không biết rằng sau lưng cô, con trai bà đang nhếch mép cười khó hiểu với Thải Y.

Biểu hiện dường như nói "làm tốt lắm".