Chương 16: Bước đầu kế hoạch

Sau khi xác định không có Phương Thành ở trong nhà, Thải Y thoải mái hơn nhiều, cô bắt đầu trò chuyện với dì Khương.

Mặc dù Phương Thành đã làm những điều tồi tệ với cô, nhưng dì Khương vẫn đối xử với cô rất tốt.

Từ việc cho dì ấy giúp cô bôi thuốc sau khi ăn, đến việc hỏi cô xem cô có thichs những thứ mà dì ấy đã chuẩn bị cho hay không, tất cả những hành động nhỏ ấy không khỏi khiến Thải Y cảm thấy ấm áp giữa một thành phố xa lạ.

Khi cô ở thành phố B, cha mẹ bận rộn với công việc, cả tháng trời Thải Y cũng không thể gặp họ, cô luôn ở nhà một mình, lúc này đây dường như cô cảm nhận được hơi ấm của một gia đình.

Tính tình của cô vốn nhút nhát, dì Khương nói chuyện với cô dịu dàng, quan tâm đến cảm xúc của cô.

Ngược lại cha mẹ cô khá cứng nhắc, luôn đối xử với cô theo khuôn phép, so với họ, cô có ấn tượng tốt với dì Khương hơn.

Sau khi xác nhận rằng Thải Y vẫn ổn, Khương Nhiên đưa cô trở lại phòng để nghỉ ngơi.

"Nếu cảm thấy không thoải mái, hãy nói cho dì Khương biết, đừng cố chị đựng, hãy coi như con đang ở nhà của mình vậy."

Nói xong, bà đặt đĩa trái cây và sữa lên bàn trong phòng.

"Dì Khương không quấy rầy cháu nữa, hôm nay ngủ ngon, ngày mai dì sẽ cùng cháu đi mua sắm, được không?"

Khương Nhiên cho rằng những cô gái tầm tuổi mới lớn như Thải Y rất thích mua sắm, bà dự định ngày mai sẽ đưa cô gái nhỏ đi ra ngoài để giúp cô cảm thấy thân thuộc hơn, tránh cô gái nhỏ cảm thấy cô đơn khi xa nhà.

Thải Y ngoan ngoãn gật đầu, ngọt ngào trả lời "Vâng".

Sau khi Khương Nhiên rời đi, Thải Y cẩn thận đến khóa chặt cửa lại.

Cô không sợ bất cứ điều gì khác, chỉ đề phòng kẻ trộm.

Đặc biệt là da^ʍ tặc!

——

Mới hơn mười giờ tối, Khương Nhiên định gọi điện thoại cho Phương Thành, muốn hỏi xem anh khi nào mới vác mặt về nhà, chưa kịp gọi bà đã thấy con trai xách túi trở về.

"Con còn biết đường trở về sao, mẹ còn tưởng rằng con không coi nơi này là nhà của mình nữa!"

Khương Nhiên vừa tức giận con trai lại vừa giận bản thân lực bất tòng tâm, không thể quản lí con mình thật nghiêm.

Bà giờ đây dường như không thể khống chế được đứa con trai cao lớn trước mặt mình, buổi tối nó còn không về nhà, thậm chí còn cúp điện thoại.

“Không phải con đã về rồi sao!” Phương Thành ngữ khí tùy ý, căn bản không thèm để ý đến bộ dáng tức giận của mẹ mình, ngược lại còn nhẹ nhàng chặn lời nói của bà “Mẹ nếu rảnh rỗi như vậy thì dành thời gian qản cha cho thật tốt vào, không cần để ý đến con."

Nhắc đến Phương Hách, Khương Nhiên liền mất bình tĩnh, bà dường như trở nên suy sụp hơn.

Công việc kinh doanh của Phương Hách trở nên phát đạt trong vài năm qua, nhưng quy luật sắt đá rằng đàn ông có tiền thường trở nên xấu xa dường như đang có tác dụng với ông ấy, Khương Nhiên cũng khó đề phòng, nghe nói gần đây bên cạnh ông còn có một nữ thư ký xinh đẹp mới đến.

"Chuyện của cha con không cần lo lắng, con cũng đang học năm ba cao học, chuyện học hành quan trọng thế nào, con chắc cũng tự mình nhận thức được."

Giọng điệu của Khương Nhiên vẫn còn tức giận, nhưng có vẻ đã dịu đi, biểu hiện của bà càng làm Phương Thành chắc chắn hơn với điề anh đang suy đoán.

Có điều gì đó không ổn với Phương Hách.

"Cha của con ngày mai đi công tác, mẹ biết không? Hình như con nghe nói chỉ có thư ký đi cùng, mẹ không lo lắng sao?"

Phương Thành nhướng mày, tiết lộ tin tức.

Nữ thư ký dường như còn muốn trèo cao hơn, vì vậy cô ta đã thêm anh trên WeChat, mỗi ngày đều trò chuyện làm thân với anh.

Nghe điều này, khuôn mặt của Khương Nhiên tối sầm lại.

"Nếu như là con, hiện tại liền đặt vé đi thành phố F, phòng còn hơn chống."

Phương Thành cười khổ, xách cặp huýt sáo đi lên lầu.

Anh đương nhiên làm việc này còn có mục đích khác.

Chỉ cần mẹ anh không ở nhà, anh liền có thể chơi cả đêm.

Có cô gái nhỏ xinh xắn quyến rũ trong phòng chờ anh, nghĩ đến cũng đủ khiến người anh trở nên khô nóng.

Vừa lên lầu, Phương Thành đã nghe thấy giọng nói của mẹ truyền tới từ phía sau.

"Có một cô bé trạc tuổi con đến nhà, là con gái của bạn mẹ, tên là Thải Y, cô bé sẽ ở trong phòng của con.

Mẹ đi ra ngoài mấy ngày, con giúp mẹ chiếu cố cô bé, nếu mẹ trở về phát hiện con ức hϊếp người khác, con xem mẹ như thế nào xử lý con! "

Trong khi nói chuyện, Khương Nhiên đã liên lạc với cấp dưới của chồng mình để xem chuyến công tác có thực sự có vấn đề hay không.

Chính thất còn chưa chết, lại dám ở trước mặt bà gian díu, cơn giận này tuyệt đối không chịu nổi.

Nghe được ngữ khí nôn nóng của mẹ mình, nụ cười của Phương Thành càng thêm sâu.

"Mẹ, con rất giỏi chăm sóc người khác, mẹ đừng lo."

Anh sẽ tận tình chăm sóc cô gái nhỏ tối nay cho đến khi cô ấy không thể ra khỏi giường.

"Mẹ không tin con, mẹ sẽ nói chuyện với thím Trần, nếu con dám khi dễ Thái Y, mẹ liền đem đống đồ trong phòng cả con ném đi hết."

Nói đến đây, Jiang Yan dường như nghĩ đến điều gì đó, và nói thêm: "Hãy tự mình dọn dẹp ngôi nhà đổ nát của mình, bạn là một người đàn ông lớn, bạn không muốn tranh phòng với một cô gái, phải không?"

Khương Nhiên đang thử xem liệu thằng con trai bất cần của mình có cố tình đổ lỗi cho Thải Y về việc chiếm mất phòng của nó hay không.

Trước đó bà muốn thảo luận về việc đổi phòng với Phương Thành nhưng anh không không trả lời, vì vậy bà đành đưa ra đề xuất của riêng mình.

"Con sao có thể keo kiệt như vậy, đổi đi, ngày mai con sẽ gọi người giúp sắp xếp lại phòng chứa đồ, mẹ không quản chứ?"

Phương Thành trước đây đã nói rằng anh muốn cải tạo phòng chứa đồ của mình nhưng Khương Nhiên lúc đó không đồng ý, bây giờ có lẽ bà đành phải lùi một bước.

“Không sao, dù sao cha con cũng định đổi nhà mới, con đừng làm ầm ĩ lên là được.”

Khương Nhiên dặn dò vài câu, rồi quay trở lại sô pha, bắt đầu giải quyết công việc của mình.

"Được, chúc mẹ thành công."

Phương Thành lúc này mới nở nụ cười, trong lòng càng sốt ruột.