Chương 1: Bị nhốt lại

Không biết đã bị nhốt bao lâu rồi, không một giọt nước uống, đói tới mức hoa mắt chóng mặt cũng khát khô cả cổ.

Tư Niên co người ngồi ôm đầu ở một góc chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về nơi le lói ánh sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm này, ánh đèn màu trắng chiếu vào cửa động hình vuông rộng khoảng 20 cm.

Nơi này sâu khoảng 30 cm, cách mặt đất tầm 1 m, ánh nắng như ánh sáng xuyên qua lớp kính chống cháy nổ ở phía trên, bên trên có màn hình hiển thị và dòng chữ đỏ nhắc nhở số lượng: 550g.

“G” là đơn vị đo lường trọng lượng thường dùng, 550g vừa nhìn thấy là con số trên trọng kế. Chỉ có nó trở nên cực kỳ quỷ dị khi xuất hiện trong căn phòng kín không kẽ hở.

Tư Niên không biết vì sao cậu lại ở chỗ này, ký ức cuối cùng trước khi cậu ngất xỉu là cậu đang rời khỏi công ty khi vừa tăng ca xong, trước khi lên xe cậu còn nhìn đồng hồ, còn khoảng mười bảy phút nữa mới tới 12 giờ, cậu tìm chìa khóa để mở cửa xe, ký ức dừng lại khi cậu ngồi vào xe, tỉnh lại lần nữa cậu đã trong căn phòng này.

Ánh sáng le lói trong căn phòng, trừ ánh đèn trắng chiếu vào tử ô cửa động hình vuông ra còn có ánh sáng màu vàng nhạt trên đỉnh đầu, ánh đèn tối tăm chỉ có thể để cậu mơ hồ nhìn rõ bố cục căn phòng và vật dụng bên trong.

Căn phòng không phải rất lớn, trừ ánh đèn trắng ngoài cửa động, xung quanh đều là vách tường, chẳng có gì khác nữa bao gồm cả nơi để đi vệ sinh. Tư Niên ngồi ở đây nín nhịn không lúc lâu, cuối cùng cậu chạy tới một góc tường để tiểu, nếu phải giải quyết chuyện kia thì càng thảm hơn, tới cả giấy để lau cũng chẳng có. Tư Niên không biết có nên cảm thấy may mắn vì trước khi bị bắt cậu vẫn chưa ăn tối không.

Trong khoảng thời gian bị nhốt ở đây, Tư Niên đã thử làm tất cả các cách cậu có thể làm được, mỗi một nơi đều cẩn thận kiểm tra, mỗi một chỗ đều thử tác động vào, cũng đã từng thử cách lo to để người ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng của cậu mà vào cứu cậu ra, nhưng cậu làm tới mức kiệt sức thì phòng tối vẫn là phòng tối, không chút sứt mẻ nào cũng không có bất kỳ người nào đáp lại cậu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, vì mãi vẫn không ăn uống gì nên sức lực của cậu dần dần hao mòn. Tư Niên chỉ có thể co người ngồi ở một góc, không động đậy để tránh việc tiêu hao thể lực.

Không biết cố chịu đựng tới bao lâu, cậu đói tới mức hai mắt mờ đi, yết hầu khô khốc như sắp bốc cháy. Tư Niên mới ngước lên nhìn ánh sáng ngoài cửa động và 550g hiển thị trên màn hình ngoài cửa động.

Bị nhốt ở đây một thời gian dài, Tư Niên cũng đoán được sơ bộ nhưng cậu lưỡng lự không dám thử bởi vì lý do lớn nhất là do không biết kết quả sẽ tốt hay xấu.

Nhưng mà hiện tại cậu không thể tiếp tục do dự được nữa, dù sao thì tệ nhất cũng là chết thôi, nếu cứ tiếp tục như này chắc chắn cậu sẽ chết đói, thử một chút nói không chừng lại là đường sống thì sao.

Tư Niên đỡ tường đứng lên, chưa kịp bước đi trước mắt cậu đã tối sầm, cậu cắn môi cố gắng chịu đựng, tiếp tục đỡ tường, ôm bụng đói tới choáng váng lảo đảo đi tới cửa động có ánh đèn trắng kia.

550g, nếu cậu đoán không lầm thì đây là con số chỉ trọng lượng.

Đứng trước cửa động, Tư Niên cởi chiếc giày da nhét vào cửa động, kiên nhẫn đợi tầm một phút, cửa động vẫn không bất kỳ thay đổi nào, cậu lại cởi chiếc còn lại nhét vào đó, vẫn không có gì thay đổi.

Là trọng lượng không đủ hay là vượt quá đây?

Tư Niên đành lấy hai chiếc giày xuống cầm trên tay để phán đoán trọng lượng.

550g nặng hơn so với chai nước khoáng 500ml, đôi giày da của Tư Niên được làm bằng da thật, đế giày là bằng da trầu, hơn nữa còn có miếng độn giày, hai chiếc giày chắc chắn sẽ vượt quá 550g, một chiếc lại không đủ.

Không có dụng cụ để đo, chỉ dựa vào cảm giác nhất định sẽ có sự chênh lệch, nhưng có giày làm tham chiếu sẽ có thể ước lượng được vật khác nặng hay nhẹ.

Tư Niên bỏ giày xuống, nhìn trên người mình một lượt sau đó rút thắt lưng ra cuộn tròn trong tay để ước lượng, nặng hơn một chiếc giày một chút, sau đó đặt thắt lưng lên giữa cửa động.

Thắt lưng vừa đặt lên, Tư Niên vừa rút tay ra còn chưa kịp phản ứng thì bên dưới thắt lưng bất ngờ xuất hiện cửa động tối đen, thắt lưng rơi xuống bên dưới, ngay sau đó cửa động trở lại như ban đầu.

Tư Niên sửng sốt, cậu đang định đưa tay lên gõ thử xem rốt cuộc là có cơ quan gì thì đột nhiên tiếng lộc cộc vang lên, chai nước khoáng 500ml từ trên cao lăn xuống.

Tư Niên nhìn chằm chằm chai nước khoáng một lúc mới cầm nó lên, dựa vào ánh sáng ở cửa động nhìn kỹ, cậu nhận ra đây chỉ là chai nước khoáng bình thường, nắp chai vẫn đóng kín chưa có dấu hiệu bị mở ra.

Mặc dù đã khát tới mức không chịu đựng nỗi nữa nhưng Tư Niên vẫn dò xét sự quỷ dị ở cửa động trước, gõ tới gõ lui vài lần vẫn không khác gì lúc trước cậu đã từng làm qua, không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Cửa động không có dấu hiệu biến đổi, dường như nó nuốt thắt lưng của Tư Niên rồi trả lại cậu chai nước khoáng chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

Nếu bình thường, chai nước khoáng xuất hiện một cách quỷ dị như nào, Tư Niên trăm ngàn lần cũng không dám uống nhưng hiện giờ cậu chỉ có thể uống.

Người bình thường không uống giọt nước nào trong mấy ngày liên tục, khó khăn lắm mới có được chai nước sẽ hận không thể uống một hơi hết sạch nhưng Tư Niên lại cực kỳ kiềm chế cậu chỉ uống một ngụm nhỏ để nhuận họng, rồi lại uống thêm một chút nữa sau đó đậy nắp lại.

Là nước khoáng bình thường.

Cuối cùng trên màn hình bên ngoài cửa động đã thay đổi con số: 990g.

Vì biết nếu để vật có trọng lượng tương tự vào cửa động sẽ xuất hiện thứ gì đó nên lần này Tư Niên không do dự, cậu cúi người cầm đôi giày đặt lên cửa động.

Đôi giày cũng giống như thắt lưng bị nuốt lấy, rồi lại đưa ra túi bánh mì bằng bàn tay.

Tư Niên cầm bánh mỳ lên, ngước mắt lên nhìn màn hình đã thay đổi con số, trọng lượng hiển thị lần này: 3000g.

Đã mất đi thắt lưng và đôi giày do đó Tư Niên cầm nước và bánh mì trở lại nơi trước đó cậu ngồi.

Mặc dù biết bỏ một thứ gì đó theo trọng lượng kia sẽ nhận lại thứ gì đó nhưng đồ trên người cậu có hạn, chỉ cần cậu còn ở lại đây thì nước và bánh mì là thứ vô cùng cần thiết.

Có nước và bánh mì, Tư Niên cần phải suy nghĩ kỹ xem tiếp theo cậu phải làm như nào.

Ăn như nào để có thể tiết kiệm, một chai nước và bánh mì to bằng bàn tay vẫn bị ăn hết, chỉ là Tư Niên vẫn chưa tìm ra được cách nào để có thể rời khỏi căn phòng này, chuyện cậu có thể làm được chỉ là kéo dài thời gian bị mất đồ trên người mà thôi.

Vốn dĩ một chai nước và một bánh mì không đủ no bụng lại bị chia thành nhiều bữa, Tư Niên luôn trong trạng thái đói khát nhưng không tới mức chết đói.

Chai nước bị uống hết từ lâu bị bóp chặt lại nhưng cậu vẫn luyến tiếc không vứt đi, Tư Niên nhìn chằm chằm con số 300g hiển thị trên màn hình, cuối cùng cậu cố gắng chịu đựng cảm giác đói khát và choáng váng đứng lên, rời khỏi góc mang cho cậu chút cảm giác an toàn kia.

Cậu đi thẳng tới ánh đèn trắng trước cửa động, Tư Niên buông chai nước khoáng xuống, đứng thẳng người lên bắt đầu cởϊ áσ khoác âu phục trên người mình.

Áo khoác còn mới, hôm nay lần đầu tiên Tư Niên mặc, cậu giữ chức quản lý ở công ty, tiền lương một năm hơn một trăm vạn, mỗi ngày đi làm đều mặc đồ tây mắc tiền, dĩ nhiên bộ quần áo trên người cậu cũng không ngoại lệ, nó được nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, bộ đồ này không dưới sáu vạn.

Tư Niên nhét áo khoác tây mới mặc lần đầu vào cửa động.

Không ngoài dự đoán, trên người cậu thứ nặng nhất chính là áo khoác này.

Quả nhiên, áo khoác bị nuốt vào, một quả táo rơi xuống.

Cũng không tệ, không thiếu nước cũng có thể miễn cưỡng lót bụng có thể xem là “đồ ăn”.

Tư Niên cầm quả táo lên cắn nhưng không cắn đứt, dấu răng của cậu in hằn trên lớp da bóng loáng của quả táo.

Tư Niên đói tới mức răng cũng chẳng còn sức cắn.

Chỉ là lần đầu tiên nên không dự liệu được, cậu không biết bây giờ thể lực của mình lại tiêu hao tới mức này, lần cắn thứ hai đã chuẩn bị sẵn tâm lý lại dùng sức hơn nên cuối cùng cậu cũng cắn đứt.

Tư Niên ăn rất kỹ, cậu nhai kỹ nuốt chậm gấp ba lần so với thường ngày, thịt quả táo giòn ngọt lan tỏa trong miệng lại làm nước bọt tiết ra nhiều hơn như vậy có thể làm giảm bớt cảm giác khát, huống hồ gì cậu luôn đói khát, dạ dày không thể chịu đựng nỗi nếu ăn uống ngấu nghiến. Dĩ nhiên bây giờ cậu cũng không thể ăn uống một cách ngấu nghiến.

Bởi vì đói khát nên Tư Niên không thể đứng thẳng người, cậu ngồi thẳng xuống đất mặc kệ hình tượng tinh anh, sau đó nuốt thịt táo đang nhai trong miệng xuống, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm con số đã thay đổi trên màn hình: 420g.

Tư nhiên người đồng hồ, áo sơ mi, quần tây, vớ và qυầи ɭóŧ còn sót lại trên người mình.

Cậu có thể ăn thêm năm lần nữa.

Sau khi đổi xong thì sao đây?

Tư Niên không nghĩ ra.

Trong căn phòng quỷ dị này, có quỷ mới biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho dù không biết tới cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vì không để nhanh bị chết đói, Tư Niên lần lượt dùng đồ đạc trên người mình đổi trái cây, đồ uống, bánh quy, bánh kem nhỏ, sữa bò và táo.

Thật ra trái táo cùng loại với trái trước đó, bên ngoài màu đỏ sậm, nhìn có vẻ cực kỳ ngon miệng, kích cỡ thon dài hơn quả táo bình thường, cho dù màu sắc hay hình dạng như nào thì nó vẫn có mùi vị khác biệt hoàn toàn so với táo trước đó Tư Niên ăn.

Trái táo được gọi là trái táo là do trong truyền thuyết rắn đã dụ dỗ Eve lén ăn vụng trái cấm trong vườn địa đàng của thượng đế.

Quả táo bình thường bán ở bên ngoài không làm Tư Niên nghĩ sâu xa nhưng dưới ánh đèn trắng chiếu rọi xuống màu đỏ sậm của trái táo càng nổi bật hơn làm cậu qua một lúc lâu rồi vẫn không cầm nó lên.

Mà lúc này, Tư Niên đã trần trụi.

Qυầи ɭóŧ là thứ cuối cùng còn lưu trên người cậu để che cơ thể cậu lại, trước khi cởϊ qυầи lót xuống, Tư Niên đã lưỡng lự lâu hơn so với những lần trước đó.

Sau khi qυầи ɭóŧ bị cuộn tròn nhét vào cửa động, trái táo này liền xuất hiện.

Tư Niên nhìn chằm chằm quả táo có màu sắc không khác gì máu kia một lúc lâu.

Cuối cùng, Tư Niên vẫn cầm nó lên, cậu không còn lựa chọn khác.

Khi Tư Niên vừa cầm quả táo lên, căn phòng đột ngột trở nên tối đen, trong bóng tối không nhìn rõ năm ngón tay này, Tư Niên chỉ nghe được tiếng vang nặng nề, cùng với sự chuyển động của cơ quan, rồi lại nghe không rõ ràng lắm giống như cách một vách tường vậy.

Thậm chí Tư Niên không dám động đậy, cậu không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.

Tối đen như này nếu là một người sợ bóng tối thì có lẽ đã ngất xỉu rồi.

Tư Niên không sợ bóng tối nhưng cũng chỉ có thể bất lực đứng đờ ở đó, không biết điều gì đang xảy ra còn đáng sợ hơn bóng tối. Cũng may là bóng tối không kéo dài, khoảng chừng mười mấy giây, ánh đèn mờ nhạt trên đầu cậu lặng lẽ sáng lên, ngay sau đó màn hình hiển thị cũng sáng lên, đập vào mắt Tư Niên là con số: 60.7 kg.

Khi nhìn thấy con số này đồng tử của Tư Niên co rút lại.

Lúc này, bên dưới màn hình hiển thị xuất hiện một lỗ trống vừa đủ để một người chui vào.

60.7 kg, 121.4 cân vừa hay là cân nặng của Tư Niên.