Chương 2: Cậu là ai?

Chương 2: Cậu là ai?

Màn hình vẫn hiển thị như ban đầu, vị trí của cái hố nhỏ bên dưới màn hình hiển thị không thay đổi nhưng nó đã trở thành một hố lớn hơn, ban đầu cái lỗ này chỉ dài và rộng khoảng hai mươi centimet, hai bên trái phải mở rộng ra và trở thành một cái hang dài rộng khoảng năm mươi centimet. Độ sâu của cái hang đã thay đổi. Tư Niên hơi cúi người xuống và nhìn vào bên trong. Cái hang này đủ sâu để chứa một người đàn ông trưởng thành.

Nó vuông vức, trông giống một chiếc quan tài.

Tư Niên vốn đang trần trụi giữ chặt quả táo trong tay, lùi lại từng bước về chỗ mình đã đứng trước đó.

Mọi thứ trên cơ thể đều đã được đổi lấy, vậy thứ duy nhất còn lại có thể đổi được tiếp theo chính là cơ thể này?

Mặc dù Tư Niên đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, nhưng màn hình hiển thị trọng lượng của cậu và sự xuất hiện đột ngột của một cái hố lớn vẫn không khỏi khiến da đầu cậu cảm thấy tê rần.

Tư Niên ngồi co ro trong góc, vẫn cầm lấy quả táo trên tay, nhìn chăm chú vào cái hang lớn có ánh sáng trắng phát ra, nghiến răng nghiến lợi như đang nói với người nào đó, lẩm bẩm: “Tại sao lại nhốt tôi ở đây, các người đang định làm gì vậy!”

Không có điều bất ngờ nào xảy đến, Tư Niên vẫn không nhận lại được bất kỳ câu trả lời nào, ngoại trừ quả táo trên tay thì còn lại chính là cái hố to kì lạ này.

Tư Niên không biết bản thân đã bị nhốt ở nơi tối tăm này được bao lâu, cậu cố gắng tính toán thời gian. Không có bất cứ phương tiện nào để tham khảo, cậu chỉ có thể dùng thời gian đi vệ sinh của mình để ước lượng, nếu bình thường ăn uống ngày ba bữa thì cứ sáu tiếng sẽ đi vệ sinh một lần, nhưng khi bị nhốt ở đây với tình trạng thiếu thốn đồ ăn nước uống, thì thời gian đi vệ sinh sẽ được kéo dài lên mười hai tiếng một lần, mỗi lần như vậy cậu đều xé một mảnh trên túi đựng bánh mì. Khi không còn đủ để xé nữa, thì sẽ ghi nhớ nó trong đầu, cho đến lần thứ bảy mươi chín, Tư Niên cũng đã ăn hết quả táo mà cậu đổi được nhờ vào chiếc qυầи ɭóŧ của mình.

Thực tế thì phương pháp tính toán này không chính xác, bởi vì thời gian đi vệ sinh không cố định do nhiều yếu tố khác nhau tác động đến, có thể dài hoặc ngắn, nhưng khi không có phương pháp nào khả thì hơn nên Tư Niên chỉ có thể sử dụng cách này để tính toán.

Trong một không gian hoàn toàn khép kín, cho dù ở góc xa thuận tiện nhất, nhưng không khí không thể lưu thông mà chỉ cảm thấy ngột ngạt, mùi của chất bài tiết bốc lên khó lòng diễn tả bằng lời, chưa kể Tư Niên ở giữa cũng không nhịn được đành ngồi lên những thứ kia.

Vật dùng để lau chùi mông chính là quần tây của cậu, đã cởi ra cũng không bao giờ mặc lại nữa, không ngần ngại đổi nó lấy đồ ăn.

Nhìn thấy chiếc quần dùng lau mông bị nuốt chửng, trong lòng Tư Niên dâng lên cảm giác kɧoáı ©ảʍ muốn trả thù.

Mặc dù điều đó không mấy tác dụng với cậu.

Tư Niên không có lối sống sạch sẽ, nhưng cậu cũng không bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ ăn ở một nơi hôi hám như vậy, lại xấu hổ đến thế, nếu không phải cực kỳ đói khát, cậu chắc chắn không thể nuốt trôi bất kỳ món ăn nào.

Tư Niên không khỏi thắc mắc, phải chăng có người cố ý nhốt cậu ở đây, người này cắt hẳn phải tràn ngập hận thù với cậu, nhốt cậu ở một nhà vệ sinh làm mất hết cả tôn nghiêm, sống chung với phân và nướ© ŧıểυ còn không bằng heo chó.

Nếu ở lâu trong môi trường như này có khi sẽ phát điên.

Nhưng Tư Niên thật sự không nghĩ ra người nào lại ghét cậu đến mức tạo ra căn phòng bí mật phức tạp như vậy để nhốt và tra tấn cậu.

Đã đi vệ sinh ở góc mật thất bảy mươi chín lần, mùi hôi xộc thẳng lên não khiến Tư Niên cảm thấy buồn nôn, cậu cố gắng chống lại cảm giác nôn ọe này bằng cách ăn hết trái táo không để sót lại dù là hạt. Ăn xong trái táo, lần này Tư Niên không đợi quá lâu mà đi về phía cái hang đã được mở rộng.

Thực tế đang có hai lựa chọn, hoặc là chết đói trong không gian đầy phân và nướ© ŧıểυ này, hoặc là đánh cược mà đi vào bên trong. Rốt cuộc cũng không biết sau khi đi vào sẽ xảy ra chuyện gì, tệ nhất sẽ chết thôi.

Lần này Tư Niên không định tiết kiệm đồ ăn, bởi vì cậu cho rằng vừa ăn xong còn có chút sức lực, nếu như xảy ra chuyện gì cấp bách, có lẽ vẫn chịu đựng được biết đâu còn có tia hy vọng sống sót.

Tư Niên đứng trước miệng hang, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào cái hang có ánh sáng nhợt nhạt phát ra đó được một lúc, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi tiến vào.

Cậu bò một mạch đến cuối động, vừa chạm vào bức tường ở cuối động, đã nghe thấy một âm thanh phát ra phía dưới chân, tuy nhiên cái hang này chỉ đủ lớn để cậu có thể bò vào, nhưng không có chỗ để cậu quay đầu nhìn xuống dưới chân, bên kia đã xảy ra chuyện gì? Cho đến khi âm thanh dừng lại, Tư Niên ở trong đợi một lúc, không thấy có chuyện gì xảy ra mới duỗi chân khám phá, sau khi thăm dò xong thì có kết quả, cái động mà cậu chui vào đã bị bịt kín lại, không có cách nào ra ngoài nữa.

Cả mặt trước và mặt sau đều bị bịt kín, trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ đây thực sự là quan tài dùng để phong ấn cậu lại?

Kết quả là, cậu chỉ vừa nghĩ tới đây, phía trước mặt không có lấy khe hở bỗng nhiên giãn ra, một tấm ván gỗ trông dày đặc lại rơi xuống, cuối cùng nó để lại một cái lỗ đủ lớn để Tư Niên tiếp tục bò lên phía trước.

Tư Niên tiếp tục bò về phía trước, còn nhanh hơn lúc nãy khi mới tiến vào. Cậu thật sự sợ bản thân sẽ bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp như vậy.

Tư Niên bò dọc theo cái hang, tiến nào một căn mật thất khác.

Căn mật thất này gần giống với căn phòng trước khi cậu bò vào đây, ánh sáng mờ ảo và kích thước giống nhau, điểm khác biệt là ở góc mật thất này có một nhà vệ sinh, còn có một người nằm bên dưới mặt sàn, khác hẳn với cậu, quần áo của người này vẫn rất gọn gàng, nhìn giống như cậu lúc mới bị giam giữ ở đây

Ít nhất nhìn vẫn ra hình dạng con người.

Ngay sau khi đèn tắt trở nên tối sầm, tình huống tương tự lại xảy ra, Tư Niên đứng trong bóng tối hoảng sợ, phía sau lại vang lên tiếng chuyển động của cơ quan, chờ đến khi đèn được mở sáng, Tư Niên quay đầu nhìn lại cái hang mà cậu đã trèo ra bề rộng của nó đã thay đổi từ năm mươi centimet thành hai mươi centimet. Ngoài ra còn có một màn hình hiển thị phía trên cái động cách mặt đất một mét. Trọng lượng hiển thị trên đó là: ba trăm hai mươi gram.

Thượng Túc đang đọc kịch bản trong phòng khách sạn thì bất tỉnh, khi chuông cửa phòng vang lên, anh tưởng đó là trợ lý đến mang bữa tối cho mình nên không suy nghĩ nhiều liền mở cửa ra. Không đợi anh có thể nhìn rõ người ngoài cửa, liền bất tỉnh không biết gì.

Khi tỉnh lại đã thấy ở trong mật thất, ngoài anh ra, trong mật thất này còn có một người nữa, một người đàn ông trên người không mặc quần áo ngồi trong góc phòng.

Nhìn thấy người đàn ông này, Thượng Túc đã hỏi ba câu: “Cậu là ai?” “Đây là đâu?” “Tại sao tôi lại ở đây?”