Chương 3:

Người đàn ông ngồi co rúm trong góc, không chút động tĩnh, hai tay ôm lấy đầu gối cằm tựa vào đó, đôi mắt đờ đẫn vô hồn dưới ánh đèn vàng mờ ảo càng trở nên u ám hơn, người đàn ông khàn giọng nói: “Tôi biết anh, Thượng Túc, nam diễn viên xuất sắc nhất ba lần đạt ngôi vị Ảnh Đế, tôi đã từng xem phim của anh rồi.”

Sau đó người đàn ông lại nói: “Tôi tên Tư Niên, Tư trong Tư pháp, Niên trong ngày tháng năm. Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.”

“Tôi không biết đây là đâu, và tôi không biết tại sao anh lại ở đây. Bởi vì tôi cũng không biết tại sao tôi lại ở đây.”

Thượng Túc đứng lên: “Tại sao cậu không mặc quần áo?”

Tư Niên bảo anh nhìn ra phía sau, Thương Túc quay đầu nhìn lại, trông thấy một cái hang động bên trên là màn hình LED phát ra ánh đèn trắng, trên màn hình hiển thị chỉ có một dãy số, Thượng Túc không khỏi đọc thành tiếng: “Ba trăm hai mươi gram…”

Thượng Túc không hiểu, lại nhìn Tư Niên ngồi trong góc phòng.

Tư Niên nói: “Quần áo trên người anh, cái nào nặng bằng chỉ số này? Cởi nó ra ném vào đó để đổi lấy đồ ăn.”

Tư Niên vừa nói chuyện, vừa quan sát từ trên xuống dưới quần áo của Thượng Túc, Thượng Túc ăn mặc rộng rãi giản dị, chân đi một đôi dép lê, chắc hẳn trước khi bị giam giữ là đang ở nhà chuẩn bị nghỉ ngơi, đó là lý do tại sao anh ấy không mặc nhiều quần áo lắm, chỉ mỗi chiếc áo phông, một chiếc quần bông và một đôi dép lê. Ồ, còn…cả qυầи ɭóŧ.

Tư Niên tính toán, Thượng Túc chắc có thể đổi được bốn loại đồ ăn.

Vài giây sau, Thượng Túc mới phản ứng lại, nhìn Tư Niên nói: “Quần áo trên người cậu đều dùng để đổi lấy đồ ăn sao?” Dừng một chút rồi lại nói thêm: “Cậu bị giam giữ ở đây lâu chưa?”

Tư Niên nhếch khóe miệng, cười khổ nói: “Tự tôi tính toán, hẳn là bị giam giữ bảy ngày rồi. Nhưng cũng không chắc chắn là bảy ngày vì ở đây không có gì chính xác để tính toán thời gian.”

Bảy ngày?

Con số này khiến Thượng Túc giật mình, anh lại hỏi: “Tôi tới đây khi nào?”

Tư Niên lắc đầu: “Lúc tôi đến anh đã ở đây rồi, tôi không biết cụ thể anh đến đây khi nào.”

“Vậy cậu tới đây là khi nào?” Thượng Túc khó hiểu.

Tư Niên nói: “Trước đây tôi không có ở trong mật thất này, toàn bộ quần áo của tôi dùng để đổi ở một mật thất khác. Sau khi đổi hết quần áo, cái hang kia sẽ càng lớn, tôi bò qua cái hang đó đến đây, thấy anh nằm trên mặt đất.”

“Gian mật thất nhốt cậu và gian mật thất này có giống nhau không?”

“Ở đây có thêm một cái nhà vệ sinh, còn lại những thứ khác đều giống hệt nhau.”

Thêm một nhà vệ sinh? Thượng Túc nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó đi tới bắt đầu nghiên cứu nhà vệ sinh, rất nhanh anh đã phát hiện đây chỉ là một nhà vệ sinh bình thường.

Không rõ Thượng Túc đang suy nghĩ điều gì, ngẩng đầu liếc nhìn Tư Niên thoáng qua: Nếu gian mật thất kia không có nhà vệ sinh, vậy bảy ngày qua Tư Niên đã đi vệ sinh như thế nào?

Thượng Túc không định nói ra câu hỏi này, anh đi đến cái hang có ánh sáng trắng, cẩn thận nghiên cứu cái hang này.

Tư Niên ngồi co ro trong góc, nhìn bóng lưng cao lớn của Thượng Túc nói: “Anh là người nổi tiếng như vậy, nếu mất tích nhất định sẽ có người sớm phát hiện ra, nhất định sẽ có rất nhiều người nỗ lực tìm kiếm anh.”

Thượng Túc không quay đầu lại mà cúi người xuống, vươn tay kiểm tra cửa động từng chút một: “Tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim, hôm nay tôi ở khách sạn gần trường quay. Ngày mai – tiến hành buổi lễ khai máy, nếu tôi không xuất hiện chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý. Và khi đó trợ lý phát hiện ra chuyện tôi mất tích, sẽ lập tức huy động mọi người đi tìm tôi, sau đó gọi cảnh sát.”

Tư Niên nghe vậy, ánh mắt đờ đẫn thì thầm: “Có khả năng tìm thấy không?”

Căn mật thất này rộng lớn và yên tĩnh đến lạ thường, giọng nói của Tư Niên dù nhỏ đến mấy, Thượng Túc vẫn có thể nghe thấy, anh quay đầu nhìn Tư Niên nói: “Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ tìm thấy.”

Tư Niên rũ mắt xuống, không nói nữa

Thượng Túc cũng giống như Tư Niên lúc đầu, không thể đoán ra được điều gì sau khi nghiên cứu hang động kỳ lạ này trong một thời gian dài, cuối cùng phải bỏ cuộc rồi tức giận đập mạnh vào gian mật thất khép kín hoàn toàn không có cửa ra vào hay cửa sổ này.

Tư Niên không yêu cầu Thượng Túc đừng lãng phí công sức, vì điều đó cũng vô dụng, cậu có thể hiểu được tâm tình của Thượng Túc lúc này. Suy bụng ta ra bụng người, nếu tỉnh dậy ở một nơi xa lạ như này, lại còn ở cùng người khỏa thân như cậu thì thật kỳ lạ, nên dù nói cái gì thì cũng sẽ không tin. Có khi phải xác nhận xem người đó có nói dối hay không.

Khi Thượng Túc tỉnh dậy, lại không hề tra hỏi chửi bới hay đe dọa cậu vì tình huống bất ngờ như thế này, có thể thấy cư xử cực kì tốt.

Thượng Túc gần như gõ từng tấc một lên vách tường, cho đến khi mệt mỏi đến thở không ra hơi, anh lại nhìn Tư Niên đang co ro bất động ngồi trong góc: “Cậu cũng đã thử qua mọi cách rồi sao?”

Tư Niên nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“Tôi đã thử mọi cách nhưng đều vô dụng. Trước khi anh xuất hiện, cũng không có ai khác, kể cả là giọng nói, để trò chuyện.”

Thượng Túc ngồi ở một góc đối diện Tư Niên: “Trước khi bị giam giữ, cậu làm gì?”

Tư Niên nói: “Tôi làm thêm giờ ở công ty, đến gần mười hai giờ mới rời công ty, tìm tầng hầm lấy xe, vừa lên xe đã bất tỉnh.”

Thượng Túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước khi bất tỉnh tôi đang ở trong phòng khách sạn, chuông cửa vang lên, tôi tưởng là trợ lý ở bên ngoài nên đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, thì tôi không còn biết gì nữa. Lúc đó tầm mười giờ tối.”

Tư Niên “Ồ” lên một tiếng.

Thượng Túc nói: “Ngoại trừ việc diễn ra vào ban đêm, dường như cũng không có điểm chung nào.”

Tư Niên nói: “Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng mình bị người nào đó ghét nên bắt đi, nhưng sau khi nhìn thấy anh, ý nghĩ này đã được xóa bỏ.”