Chương 4:

Nếu chỉ có một mình cậu thì cũng thôi đi, nhưng người còn lại bị giam cầm lại là Thượng Túc, Ảnh đế Thượng Túc nam diễn viên xuất sắc từng đóng các vai tiểu sinh hay chàng trai cứng rắn, các vai diễn người tốt, kẻ xấu, kẻ phản diện hay người tầm thường. Anh ấy diễn xuất quá chuẩn, Fan hâm mộ từ già đến trẻ, nam thần hoàn hảo trong lòng vô số người, anh ấy đóng phim hơn chục năm rồi, chưa từng có tai tiếng nào để sụp đổ hình tượng, danh tiếng vẫn được giữ vững, dù muốn nghĩ xấu cũng không tìm ra được điều gì sai trái, anh nổi tiếng trong giới giải trí, một người đàn ông mà cho đến nay không có ngôi sao nào có thể vượt qua.

Cuộc sống của Tư Niên không liên quan gì đến người đàn ông này, hai người cũng không có cách nào quen biết nhau, Tư Niên cho rằng bản thân cũng không tệ, nhưng so với hòa thượng thì không cùng đẳng cấp.

Vậy mà hai người lại bị nhốt cùng nhau như thế này, nếu bị cùng một người thù ghét, điều này có khả năng sao?

Bỏ qua cái này thì tại sao họ lại bị nhốt?

Vì tiền chuộc? Không giống. Bởi vì Tư Niên đã bị giam rất lâu, thậm chí có thể hơn bảy ngày, nhưng vẫn không có ai liên lạc để hỏi cậu về số tiền chuộc.

Đây chính là lý do tại sao Thượng Túc rất ngạc nhiên khi nghe tin Tư Niên đã bị giam giữ hơn bảy ngày, việc bắt cóc đòi tiền chuộc càng để lâu sẽ trở nên rắc rối hơn, những kẻ bắt cóc bình thường sẽ không giam giữ một người trong thời gian dài như vậy, và hơn nữa, chúng sẽ không sử dụng những phương pháp kỳ lạ như vậy. Với một căn mật thất có cơ chế như này thì tiền chuộc thậm chí còn không đủ để xây dựng nó.

Đây không phải vì trả thù, cũng không phải vấn đề đòi tiền chuộc, vậy vì cái gì?

Tư Niên nói xong, trong mật thất hai người cũng ngừng nói chuyện, không biết qua bao lâu, Thượng Túc lại nói: “Cậu nói cậu không biết bản thân đã bị giam bao nhiêu ngày.”

Tư Niên: “Ừm.”

Thượng Túc: “Vậy cậu có nhớ ngày cậu bị bất tỉnh là ngày mấy không?”

Tư Niên: “Tối thứ ba, ngày sáu tháng tư.”

Thượng Túc: “Ngày tôi hôn mê là vào khoảng mười giờ tối Chủ nhật ngày mười một tháng tư.”

Theo tính toán này, Tư Niên đã bị nhốt trong mật thất ít nhất năm ngày, ít hơn hai ngày so với sự tính toán của Tư Niên.

Chỉ có năm ngày?

Tư Niên ngơ ngác nhìn về một phương hướng nào đó.

Thượng Túc lại hỏi: “Lần đầu cậu đổi được đồ ăn gì? Lấy cái gì để đổi?”

Tư Niên nói: “Một chai nước khoáng 500ml, dùng thắt lưng để đổi, trọng lượng 550g.”

Thượng Túc: “Sau này dùng cái gì để đổi, nặng bao nhiêu? Còn nhớ không?”

Tư Niên suy nghĩ một chút, sau đó liệt kê quần áo mình cởi ra theo thứ tự tương ứng với đồ ăn và trọng lượng.

Một số người có thể không nhớ rõ ràng như vậy, nhưng thứ nhất Tư Niên có trí nhớ tốt hơn, thứ hai trong tình huống đặc biệt này, cậu luôn cảm thấy mình nên ghi nhớ vì biết đâu có thể sử dụng? Cũng giống như trò chơi phòng thoát hiểm người thật rất phổ biến trong những năm gần đây, nếu muốn vượt qua từng cấp độ, phải tìm ra nhiều manh mối khác nhau xuất hiện trong căn phòng bí mật, viết ra và giải các câu đố.

Thượng Túc tựa đầu vào tường, nhìn chằm chằm vào cái hang có ánh sáng trắng cách đó không xa, lẩm bẩm: “Thứ cuối cùng đổi được là quả táo…”

Đang lẩm bẩm, Thượng Túc đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc áo thun rộng thùng thình ra nhét vào trong cái hang có ánh sáng trắng.

Theo thông tin của Thượng Túc trên trang Bakoli cho biết anh cao 191cm và nặng 89 kg. Căn bản đã cao rồi, bộ quần áo anh mặc cũng rộng hơn những chiếc áo thun bình thường, có lẽ để thoải mái, chiếc áo thun anh ấy đang mặc bây giờ rộng hơn nhiều so với bộ quần áo ngày thường, mặc dù là áo ngắn tay nhưng nó lại nặng hơn áo sơ mi dài tay của Tư Niên.

320g quả thực là trọng lượng của chiếc áo thun của Thượng Túc, anh nhét chiếc áo thun vào và nhìn chằm chằm vào nó, nhìn chiếc áo bị hút vào một cái hang đen sau đó biến mất. Sau đó một túi bánh mì cỡ lòng bàn tay rơi ra từ cửa hang phía trên.

Thương Túc lấy bánh mì ra nhìn, phát hiện màn hình hiển thị đã thay đổi chữ số, lần này trọng lượng hiển thị là: 380g.

Đúng như những gì Tư Niên đã nói.

Tư Niên ở trong góc nhìn thấy Thượng Túc đặt bánh mì dưới chân mình, rồi nhanh chóng cởi đôi dép lê ở dưới chân lên nhét vào trong động, bởi vì lưng Thượng Túc rất rộng, hoàn toàn che khuất cái động nên Tư Niên không nhìn thấy gì cả. Chỉ biết, anh cầm chiếc dép đưa vào hàng nhưng không rút tay ra, sau đó phần thân trên của Thượng Túc đột nhiên bị kéo về phía trước, nếu tay kia không chống vào tường và dùng lực về giữ lại, thì đầu anh có thể đã đập thẳng vào tường tạo ra cú va chạm mạnh.

Thượng Túc hạ giọng, mang theo sợ hãi kéo dài chửi rủa: “Khốn khϊếp!”

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi Tư Niên chỉ kịp mở to hai mắt, vừa đặt hai tay ôm đầu gối xuống, cậu vô thức muốn đứng dậy, đã thấy Thượng Túc lấy tay ra, trên tay anh còn cầm một chai nước.

Tư Niên nhịn không được hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Thượng Túc cầm chai nước, hơi quay mặt lại, vì nghiến răng nên hàm dưới hơi nhô ra, nói: “Tôi muốn cầm chiếc dép để cái động không thể nuốt chửng, nhưng lực hút quá mạnh đến mức gần như hút cả người tôi vào. Nếu cái hang không quá nhỏ, có lẽ tôi đã bị hút vào rồi. Với lực hút mạnh như thế này thì không thể nào giữ được dép. Nếu vẫn tiếp tục nắm giữ, rất có thể tay tôi sẽ bị hút đó và bị nghiền nát mất.”

Tư Niên không khỏi hốt hoảng.

Người với người cũng khác nhau, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc cố gắng giữ quần áo nhét vào trong động trước khi bị hút đi, nhưng Thượng Túc lại đột nhiên nghĩ đến việc mình có thể lợi dụng sơ hở này, mặc dù thất bại nhưng dù sao anh ấy cũng nhanh nhạy nghĩ đến điều này mà Tư Niên thì không.

Thượng Túc lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào cái hang trước mặt vẫn không có gì thay đổi, nói: “So với những gì tôi nghĩ thì cơ quan này mạnh hơn rất nhiều.”