Chương 5: Xếp chồng lên nhau

Số trên màn hình thay đổi từ 320g thành 350g.

Đến nước này rồi, Thượng Túc dùng áo sơ mi và dép đổi lấy bánh mì và nước đóng chai, giờ anh thân trần, chân trần, chỉ còn lại một chiếc quần nỉ hưu nhàn giản dị rộng thùng thình và qυầи ɭóŧ.

Hai tay Tư Niên ôm quanh đôi chân đang co lên của mình, ánh mắt nhìn qua chai nước trong tay Thượng Túc và bánh mì vẫn còn trên mặt đất rồi lại lặng lẽ thu hồi ánh nhìn.

Sau khi bị giam nhiều ngày như vậy, chỉ có thể đổi được chút xíu thức ăn như vậy, cậu vẫn để dành ra ăn, một cái bánh mì và một quả táo chia làm mấy bữa, ăn chả thể nào no nổi, cho dù giờ quả táo đỏ đặt ngay ngắn trước mặt cậu, thì cũng chỉ là như muối bỏ biển, chẳng nhằm nhò gì, cậu vẫn rất đói.

Nhưng cậu không muốn mở miệng hỏi Thượng Túc đồ ăn, càng không có ý định nhân lúc Thượng Túc đang chuyên tâm với cơ quan máy móc ở cửa hố, không phòng bị gì mà cướp đoạt đi đồ ăn của anh. Cậu chẳng qua là chỉ liếc nhìn túi bánh mì và nước, rồi im lặng thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngồi vào trong góc xó xỉnh của mình.

Thượng Túc thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của người trong góc đang ngó tới nước trong tay anh hay bánh mì trên mặt đất, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa hố kỳ lạ này, như thể đang cố gắng tìm ra chút sơ hở nào đó trong đó.

Trong sự im lặng đến mức khiến người khác bất an này, không biết nghĩ đến cái gì, Thượng Túc lại đi đến cửa hố, cúi người đặt nước xuống đất, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи.

Cảm nhận được động tác của anh, Tư Niên nhìn qua thấy anh đang lôi lôi kéo kéo chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, cậu hỏi: "Anh còn muốn đổi gì nữa thế?"

Thượng Túc cởi nút thắt rồi cởϊ qυầи không thèm nhìn lại, "Không phải cậu nói phải đổi một món đồ mới có thể mở ra cửa gian mật thất khác hay sao?”

Tư Niên nói: "Lúc đó tôi nói chính là kiểu tình huống này này”

Thượng Túc cởϊ qυầи, toàn thân chỉ còn một chiếc quần boxer ôm trọn lấy cặp mông đầy đặn, anh không vội gấp quần thành một cục, rồi nói: "Vậy nên tôi mới muốn xem tình huống tương tự có xảy ra lần nữa hay không thôi"

Tư Niên không nói thêm gì nữa.

Bởi cậu cũng muốn xem.

Thượng Túc đổi quần lấy một cái bánh nhỏ trong túi.

Thượng Túc đặt bánh xuống, tiếp tục cởϊ qυầи lót không dừng, Tư Niên ngừng nhìn.

Thượng Túc lúc đưa hai tay cầm lấy vành qυầи ɭóŧ bỗng nghĩ đến gì đó, ánh mắt liếc nhìn chai nước khoáng trên mặt đất, sau đó lại nhìn Tư Niên đang vùi mặt vào đầu gối, hỏi: "Trọng lượng của qυầи ɭóŧ và chai nước khoáng cũng xấp xỉ nhau.”

Tư Niên hơi nâng mắt lên, nhưng là nhìn sang một hướng khác, "Tôi đã thử qua rồi, nhưng không được. Tôi không biết có phải vì trọng lượng không đủ hay cơ chế chỉ có thể đổi quần áo lấy thức ăn hoặc không thể đổi đồ từ mật thất này qua rồi”

Thượng Túc sau khi nghe xong im lặng một lúc, cuối cùng cũng cởϊ qυầи lót, trước khi bỏ đồ lót vào lỗ, anh lại liếc nhìn Tư Niên trong góc.

Bây giờ cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Tư Niên đổi bộ quần áo cuối cùng lấy quả táo, Thượng Túc cũng giống như vậy.

Thứ tự đổi quần áo lấy thức ăn của hai người khác nhau, Tư Niên đầu tiên đổi lấy nước, Thượng Túc lấy bánh mì, những thứ khác cũng không giống nhau, chỉ có món cuối cùng giống nhau, đó là đổi được quả táo đổi từ qυầи ɭóŧ.

Thượng Túc duỗi tay ra nhận lấy quả táo đỏ rực rỡ và lộng lẫy, nói với Tư Niên: " Cũng là quả táo này”

Tư Niên thận trọng ngước mắt lên, hơi thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện Thượng Túc đã quay lưng lại với mình, cậu nói: "Có phải là có ám hiệu gì không?"

Không đợi Thượng Túc nói gì, ánh đèn đột nhiên tối sầm lại.

Tư Niên đã quen thuộc với việc bóng tối đến mức đưa tay lên không thể thấy được năm ngón và rồi cơn tối khiến người tôi không thở nổi ấy đã đến.

Tư Niên không nhìn thấy gì, Thượng Túc không biết đang làm gì rồi, thỉnh thoảng nói trong bóng tối: "Tôi không mò vào bất cứ thứ gì luôn..." “Không phải cậu nói lỗ hổng sẽ càng lúc càng lớn sao?” "Tôi nghe thấy âm thanh của cơ chế quay. "Khoan đã, mảnh trống ở đây là gì—"

Đèn trong căn phòng bí mật lại bật sáng, Tư Niên vốn đang nhìn chằm chằm về hướng Thượng Túc thì thấy ang cúi xuống đối mặt với cái vách hố mở rộng, một tay chống lên mép hố, lòng bàn tay kia đã thò vào vách hố ấy.

Tư Niên nhìn Thượng Túc nhân đèn sáng mà thò đầu vào quan sát một lúc, sau đó ngó ra, sau đó đứng thẳng lên nhìn lên màn hình LED phía trên cái hố.

Tư Niên nhìn sang theo anh.

151,7kg.

Tư Niên nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nghe Thượng Túc nói: "Trọng lượng của cậu cộng với trọng lượng của tôi có nghĩa là cả hai chúng tôi phải cùng chui vào cái lỗ này cùng một lúc?"

Cái gì?

Tư Niên ngẩn người, sau đó nói: "Tôi 60,7kg, anh nặng bao ...”

Thượng Túc nói: "Tôi mới cân sáng nay, bây giờ tôi 91kg.Trên mạng nói 89kg là cân nặng khi trước thôi. Là diễn viên mà, việc giảm cân hay tăng cân vì vai diễn là chuyện thường rồi, lần này tôi sắp đóng vai chàng trai rắn rỏi, nên gần đây tôi đã tăng cân và rèn luyện cơ bắp”

Khi anh nói lời này, ánh mắt Tư Niên không khỏi liếc nhìn trên người anh một cái, rồi lại liếc nhìn thêm cái nữa

Dáng người của Thượng Túc cáo ngất, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài đầy đặn, có thể là do anh đang tập thể dục, cơ bắp trên người không hề quá lớn, nhưng có thể thấy cơ đã lên rất rắn rỏi, cảm giác mạnh mẽ hữu lực, là kiểu không chỉ mỗi phụ nữ khi nhìn thấy những khối cơ ấy sẽ hét chói tai chảy nước miếng, mà cả đàn ông cũng cảm thấy tuyệt đẹp, rồi không thể không nhìn thêm một cái.