Chương 7:

Tư Niên bị anh thuyết phục.

Thật vậy, đánh giá từ kinh nghiệm trước đây của cậu ấy, việc ở lại nơi cậu ấy đang ở là vô ích, sẽ chỉ tiếp tục tiêu hao thể lực và thức ăn, còn không bằng đánh cược một chút.

Tư Niên nhìn bốn thứ đồ mà Thượng Túc vừa ăn vừa uống trên mặt đất, nói: "Vậy chúng ta nên làm gì với những thứ này?"

Thượng Túc không chút do dự nói: "Chúng ta cùng nhau mang vào. “

Tư Niên nói: "Cân nặng như vậy không phải là quá cân sao?"

Thượng Túc: "Cứ mang đồ ăn vào thử trước đã, không được thì lại bỏ ra rồi lại chui vào tiếp”

Đó cũng là một cách, như Thượng Túc nói, thay vì lãng phí thời gian bằng cách chờ đợi, tốt hơn là thực hiện nhiều nỗ lực khác nhau.

Thượng Túc cong eo, với một bàn tay to của anh, thức ăn trên mặt đất đã bị anh túm lấy, "Cậu đói bụng nhiều ngày như vậy, có muốn ăn chút lót bụng trước không?"

Tư Niên kinh ngạc nhìn anh: "Nhưng đây là ...... của anh mà”

"Cầm lấy” Thượng Túc không nói nhiều, trực tiếp ném một chai nước và một túi bánh mì đến bên cạnh Tư Niên.

Tư Niên vô thức đưa tay ra nhận lấy.

Thượng Túc nói: "Đói bụng thì ăn đi, tôi không thể nhìn cậu chết đói trước mặt tôi được”

Tư Niên nắm chặt nước và bánh mì trong tay, nhất thời không nói nên lời.

Sau một lúc, Tư Niên nói: "Bây giờ tôi vẫn có thể nhịn được,sẽ chưa ăn gì đã. Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?"

Thượng Túc nương theo ánh sáng yếu ớt chiếu sáng làn da, thấy cậu ấy dường như không có vẻ gì là không chống đỡ được, vì vậy gật đầu “Vậy, làm ngay giờ đi”

Bởi vì vai Thượng Túc rộng thân cao, bao Tư Niên một vòng, anh sợ sau sẽ vào khó khăn hơn, cho nên Thượng Túc lấy bánh và táo đi vào trước, sau khi cả người đi vào, đầu tiên anh nằm sấp, nghĩ nghĩ, sau đó xoay người nằm úp mặt, cảm thấy có vẻ tiết kiệm không gian hơn.

Chờ khi Thượng Túc nằm xuống rồi, mà Tư Niên do lượng đường trong máu thấp do đói khiến cậu hơi chóng mặt, quá trình đứng lên trông có vẻ lắc lư.

Thượng Túc đang nằm trong hố, sau khi Tư Niên đứng dậy, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn bắp chân, Tư Niên nhìn chằm chằm bắp chân thon dài và mạnh mẽ của Thượng Túc, cầm lấy bánh mì và nước trong tay, sau đó bước một bước về phía miệng hang hắt ánh sáng.

Tư Niên cắn túi bánh mì bằng miệng, một tay cầm nước đóng chai, một tay chống tay vào khe hở mở ra sau khi hai chân của Thượng Túc khép lại, người bắt đầu chui vào hố.

Cảm thấy Tư Niên đang bò vào, Thượng Túc đang nằm bên trong nói: "Cậu có thể bò lên trên người tôi. “

Nói như vậy, Tư Niên vẫn dựa lưng vào vách hang, cách xa cơ thể Thượng Túc hai ba centimet, cậu có thể bò vào đó sâu nhất có thể mà không cần chạm vào Thượng Túc, mặc dù lúc leo lên cũng không nhanh.

Đôi mắt của Tư Niên luôn nhắm nghiền, cậu cố gắng chỉ nhìn vào tay mình, quả thực là không được thì nhắm mắt, khi cậu chuẩn bị trèo lên đáy quần của Thượng Túc, Tư Niên liền nhắm mắt lại suốt thời gian đó.

Bởi vì đói bụng đã lâu, thể lực đã cạn kiệt, không gian chật hẹp, khó leo lên, hơi thở của Tư Niên thở hổn hển, Thượng Túc có thể cảm nhận rõ hơi thở của Tư Niên phả vào da mình từng tấc từng tấc, từ bàn chân đến đáy quần, đến thắt lưng, đến ngực anh, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh của anh.

"Vào rồi?"

Thượng Túc hạ ánh mắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy tóc của Tư Niên.

"Ừ”

Có vẻ như chiều cao của Tư Niên gần như lên đến bả vai anh.

Ánh mắt Thượng Túc chuyển động, anh nhìn thấy cánh tay của Tư Niên đang chật vật chống đỡ hai bên vách hang, ngay khi anh giơ tay lên, liền túm lấy cánh tay của cậu, kéo người vào trong vòng tay mình, để Tư Niên đang cố gắng chừa lại khoảng cách giữa hai người, nằm trên người anh, "Nếu cậu mệt thì nằm lên người tôi, tôi không phiền." Thượng Túc nói.

Mà Tư Niên cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm sấp trên anh, hai người họ thật sự thân mật dính chặt vào nhau không có bất kỳ rào cản nào, Tư Niên nằm xuống và cảm nhận làn da ấm áp và trơn trượt của Thượng Túc, cái chạm lạ này khiến Tư Niên vô thức nhớ lại, nhưng ngay khi cậu ngẩng đầu lên, phía sau đầu cậu đã chạm vào đỉnh hố.

Thượng Túc miễn cưỡng đưa tay lên đầu cậu, xoa nhẹ nhàng, "Tiết kiệm chút sức lực, đừng vội gì, chỉ nằm sấp thôi.“

Có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm của Thượng Túc với sự trấn an rõ ràng, bên tai Tư Niên nóng lên, cậu không cho phép cậu nghĩ gì cả, và nhất là vào lúc này, âm thanh của cơ quan quay bắt đầu vang lên xung quanh họ, sự chú ý của Tư Niên và Thượng Túc ngay lập tức bị những âm thanh này cuốn lấy, bỏ qua sự mơ hồ vừa nảy mầm giữa họ.

Khi âm thanh dừng lại, Thượng Túc co rúm lại với Tư Niên đang nằm đè lên người mình, như thể đang dùng chân thăm dò thứ gì đó, một lúc sau, anh nói: "Lối vào hang động bị chặn. “

Tư Niên buột răng, để bánh mì tuột ra khỏi miệng, nhét nước đóng chai trong tay vào tay Thượng Túc, cậu nói: "Anh có thể mang thức ăn vào."

Thượng Túc: "Đúng”