Chương 2. Kiếp tước

Khương Lương lúc đó hoảng loạn vô cùng, cậu như chết đứng tại chỗ, chân cứng đờ mà không thể động đậy, ngay giây phút cậu tưởng chừng sẽ bị hai người thân này lao đến xé xác thì may mắn được cứu giúp.

Hai viên đạn xuyên đầu, ba mẹ cậu đã không còn động đậy nữa. Lúc tiếng súng nổ lên thì Khương Lương cũng bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy được biết ba mẹ cậu đã chết, lúc đó Khương Lương làm loạn cả lên liền bị đánh, người đó kéo đầu cậu ra khỏi xe cho cậu nhìn rõ bên ngoài, lúc này đây Khương Lương mới hiểu rõ là thế giới này đã trở nên khác biệt.

Quay lại giây phút này, bà Uyển đặt ly sữa lên bàn đẩy về phía bên cạnh Khương Lương ý bảo cậu uống đi.

Bà dùng Khăn tay nhẹ lâu đi giọt nước mắt trên khóe mi cậu.

"Con làm sao đấy? Hay bị thất tình?"

Khương Lương khịt khịt mũi, cảm thấy tủi thân mà khóc càng thêm lớn tại vì rất lâu rồi cậu mới được gặp lại mẹ, cậu rất vui khi được gặp lại mẹ nhưng cũng đã quá lâu, quá lâu rồi.

Đứa con trai bé bổng năm 14-15 tuổi giờ đâu còn, giờ chỉ còn một kẻ sống trong thế giới tàn sát, tay nhuộm đầy máu.

Bà Uyển thấy thế càng thêm lo lắng, ôm cậu vào long vỗ về: "Thôi không sao, không sao. Có mẹ đây rồi"

Rất lâu sau Khương Lương mới ổn định lại tâm trạng, cậu lâu đi giọt nước mắt, nở nụ cười thật tươi, thật vui vẻ.

"Hehe do con nhớ mẹ nên mới khóc đấy, con thương mẹ nhất trên đời"

Bà Uyển đưa tay lên nhéo mũi Khương Lương: "Khéo thế, anh Lương nhà ta hôm nay cũng biết thương mẹ nữa à?"

Khương Lương ôm chặt bà Uyển như sợ buôn tay bà sẽ biến mất mà để lại cậu một thân bơ vơ.

Không lâu sau có vẻ vì mệt mỏi cũng có thể vì an cảm thấy an toàn mà cậu đã thϊếp đi tròn lòng bà Uyển.

Như một con cún con co rút vào vòng tay mẹ. Bà Uyển nhẹ nhàng vỗ về, vuốt tóc cậu con trai.

Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, hàng mi còn đọng lại nước mắt. Nhìn khuôn mặt này cũng chỉ như mấy cậu bé mới lên cấp 2. Cho người ta cảm giác cậu nhỏ bé, ngây thơ. Dùng khuôn mặt đó mà khóc thì cũng chẳng ai ý kiến gì. Còn cảm thấy cậu quá nhỏ bé, luôn cần sự bảo vệ.

Ông Khương từ ngoài cửa bước vào, bà Uyển liền nhanh tay ra hiệu cho ông giữ im lặng.

Khương Lương lúc này đang mơ, mơ một giấc mơ mà cậu không muốn nhắc lại.

"Thuốc, nhanh lên"

"Chạy đi...mau chạy"

"Aaaaa cứu tôi với...aaa"

Khương Lương hoảng sợ mà bật dậy, cậu đưa ánh mắt khắp nơi tìm kiếm một hình bóng, thấy bà Uyển vẫn ở bên cạnh cậu mới yên lòng mà thở phào.

Sau một hồi nói chuyện, cậu cũng đã làm rõ đây không phải mơ. Đây là sự thật, cậu đã quay về năm 14 tuổi.

Còn một năm nữa là đại dịch zombie sẽ xuất hiện, còn một năm nữa...

"Mẹ xuống lấy đồ ăn lên cho con nhé"

Khương Lương gật đầu, bà Uyển vỗ vỗ đầu cậu rồi đi ra khỏi phòng.

Khương Lương trống rỗng mà nhìn theo hướng bà Uyển, một lúc sau như nhớ ra điều gì, vội đưa tay lên phía trước.

Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trong tay, cậu lại đưa tay còn lại lên, dòng nước nhỏ lại xuất hiện.

Khương Lương thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra sức mạnh vốn nằm trong linh hồn, vào đời trước khi đại dịch zombie xuất hiện thì con người cũng có dị năng. Nói thế thì cũng không phải, dị năng vốn nằm trong linh hồn của mỗi người.

Chỉ là trong thời bình thứ dị năng đó chưa được xuất hiện quá rõ ràng, cùng với đó khi tiếp xúc thân thể với nhau những người có linh hồn mạnh có thể hút mất dị năng của người kia. Cho nên những cô gái bán hoa thường rất yếu đuối trong mạt thế, các cô ta tiếp xúc quá nhiều với đàn ông cùng với đó linh hồn yếu ớt nên đã bị hút mất dị năng.

Điều này đã được chứng minh rõ ràng trong giai đoạn cuối của mạt thế, lúc đó nhiều người biết được đã trở nên đại loạn. Kẻ mạnh thì đi bắt các cô gái về làʍ t̠ìиɦ nhầm tu bổ cho thân thể, tăng thêm dị năng.

Nhưng cũng không nhất thiết phải tiếp xúc thân mật như thế mới có thể hút dị năng, chỉ cần một kẻ mạnh thật sự dùng tý sức mạnh đàn áp là có thể hút dị năng.

Nên cuối thời kì zombie đã không còn những kẻ yếu nữa, tất cả đều là những kẻ mạnh sẳn sàng gϊếŧ lấy nhau.

Khương Lương thoát ra khỏi đoạn hồi ức, cậu nhắm mắt cảm nhận linh hồn.

Một luồng không khí bao quanh, mở mắt ra Khương Lương đã đứng bên trong một không gian kì lạ. Bên trong có rất nhiều đồ, thức ăn, quần áo, và cả...

Khương Lương nhếch môi, cậu cảm thấy thật may mắn. Khi trở lại năm 14 tuổi vậy mà đồ vật tích trữ hơn 200 năm lại còn như nguyên.

Khương Lương cầm lấy một lọ thuốc nhỏ màu vàng, cậu lắc lắc nước thuốc bên trong nhẹ nhàng lay động.

"May thật, vẫn còn"

Khương Lương tìm kiếm, không lâu sau đã lấy ra thêm 5 lọ màu vàng như thế.

Cậu đi đến một cái tủ nhỏ, tay vận dụng dị năng chiếc tủ nhỏ mở ra, Khương Lương liền đặt 5 lọ màu vàng vào bên trong, cùng với đó lấy vài lọ màu đỏ ra.

------------Hết chương 2-----------