Chương 3: Thừa nhận

Lần nữa mở mắt, Khương Lương đã quay lại phòng ngủ, trong tay còn cầm vài lọ màu đỏ.

“Thật tốt, ít ra vẫn còn”

Ở đời trước dị năng của Khương Lương chỉ ở mức trung bình, nhưng cậu lại có tài chế thuốc nên vào thời điểm đỉnh cao nhất cái không gian này của cậu là giá trị hơn cả mạng sống.

Có không gian không phải điều gì mới lạ, mỗi con người trong thời mạt thế đều có không gian, chỉ là phải biết cách khởi động nó và độ rộng lớn cũng khác nhau. Những người không mở được không gian có thể uống một viên thuốc của Khương Lương liền có thể mở. Nhiều loại tăng năng lực hoặc khởi động dị năng Khương Lương đều có và hơn thế nữa là “39x1D” cũng vì thứ này mà…

Khương Lương vội vàng chạy xuống nhà, thì thấy cảnh tượng gia đình hạnh phúc. Người phụ nữ thì đang đứng trong bếp nấu ăn, còn người đàn ông thì đang dọn thức ăn ra bàn.

Người đàn ông nhìn thấy cậu thì bảo cậu đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm.

Khương Lương tiến đến, nhìn đằng sau lưng 2 người, mũi lại cay cay như muốn khóc. Cảnh tượng gia đình hạnh phúc này đã rất lâu rồi cậu mới lại được nhìn thấy.

Sau vài giầy nhớ về quá khứ, khi người đàn ông quay lưng lại vào bếp Khương Lương nhanh tay đổ lọ thuốc màu đỏ mà cậu lấy từ không gian ra, đổ thẳng vào thức ăn.

Dòng nước chạm vào thức ăn liền tan biến như chưa từng tồn tại.

Mọi thứ đã xong xui, người phụ nữ đem tô canh gà ra đặt xuống bàn xong bà cũng ngồi xuống.

Trong bữa ăn bà Uyển cứ liên tục gấp thức ăn cho cậu, còn ông Khương thì yên tĩnh mà nhìn cậu, ông có cảm giác rất lạ. Như có thứ gì đoa đã không còn như trước.

Ăn xong bữa cơm Khương Lương yên lặng mà nhìn bố mẹ, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc nhìn vào cả hai người than trước mặt.

Trong tâm can của cậu vẫn đang phân vân lắm, không biết có nên nói ra không, nói ra là mạt thế sắp đến, nói ra cậu đã từng chết và nói ra cậu đã không phải là cậu con trai năm nào…

Khương Lương vô thức gọi một tiếng “Mẹ”

Bà Uyển trả lời: “Mẹ đây”

Khương Lương nhìn sang hướng người đàn ông gọi một tiếng: “Ba”

Người đàn ông ngẩn đầu nhìn vào đôi mắt cậu như cảm thấy điều gì đó mà không trả lời.

“Con đã từng chết”

“Hả?” Bà Uyển cứ tưởng mình nghe nhầm mà hỏi lại: “Con nói cái gì?”

Khương Lương không lập lại, khuôn mặt nhỏ trở nên càng nghiêm túc.

Bà Uyển nhanh chân tiến đến chỗ Khương Lương mà sờ vào chán cậu, nghĩ rằng cậu bị sốt rồi, nói mê nói sảng.

“Con xem phim nhiều quá bị ngáo hả con?”

Bà Uyển giọng điệu trách móc, nhẹ gõ lên đầu Khương Lương.

Khương Lương cũng không né, cứ để cho bà muốn làm gì thì làm.

Ông Khương kế bên thì tỏ vẻ nữa tin nữa ngờ, cậu con trai nhỏ bé của nhà ông, hôm nay ông cảm giác rất lạ. Một con người không thể mới một ngày đã trở nên khác biệt, phải có lí do gì đó.

Khương Lương cũng không nói gì thêm, chỉ đưa tay lên trước, một ngọn lửa màu đỏ xuất hiện, cùng với đó cậu đưa tay còn lại lên một dòng nước đọng lại trên không trung.

Cậu đưa tay sang một bên ngọn lửa liền bắn ra, làm cháy vụn đóng rác sau đó đưa tay còn lại qua, dòng nước chạy ra liền dập đi ngọn lửa.

Bà Uyển bất ngờ mà đứng bật dậy, còn người đàn ông thì bình tĩnh hơn nhưng trong đôi mắt cũng không giấu được sự kinh ngạc.

Đây là dị năng" Khương Lương giải thích, cậu dừng vài giây liền nói tiếp: "Một năm nữa thế giới này sẽ chẳng còn yên ổn nữa, đại dịch zombie sẽ xuất hiện, con người sẽ dần chết"

Cả ông Khương và bà Uyển kinh ngạc vô cùng mà nhìn trầm trầm vào Khương Lương không rời mắt.

"Con..." Bà Uyển không tin được mà nhìn cậu con trai.

"Khi nảy trong bữa ăn con đã cho ba mẹ uống một loại thuốc, sau một ngày dị năng của hai người sẽ xuất hiện..."

Bà Uyển cầm lấy tay Khương Lương không giữ được bình tĩnh: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm nay con rất lạ và cả..." Bà Uyển nói được một nửa liền quay sang nơi mà Khương Lương đã phát động dị năng.

Khương Lương kiên nhẫn kể lại sự việc một lần, cũng kể lại vào đời trước chuyện gì đã xảy ra và kết quả thế nào.

Nghe xong cả câu chuyện cùng với thứ dị năng mà đứa con trai nhỏ của họ vừa phát ra, thì trong thâm tâm cả hai người cũng đã tin tưởng đến chín phần.

"Vậy giờ con tính thế nào?" Ông Khương nghiêm túc hỏi, giờ trước mặt ông đã không phải là cậu nhóc 13-14 tuổi nữa, mà là một người đàn ông có suy nghĩ có khi còn chính chắn hơn ông. Người đã trải qua hơn 200 năm trong mạt thế, người đã từng chết.

"Con tính sẽ bán nhà, giữ trữ vật tư cùng với đó tìm nơi thích hợp để cư trú" Khương Lương dừng vài giây liền nói tiếp: "Sau vài ngày dị năng của ba mẹ sẽ xuất hiện, đừng để người khác biết"

Bà Uyển hơi nghi ngờ, bà nhìn vào tay mình sau đó lại nhìn cậu con trai: "Dị năng?"

Khương Lương gật đầu bổ sung thêm: "Và cả không gian giữ trữ nữa"

Như để chứng minh từ không trung Khương Lương lấy ra một ít thức ăn, thức ăn nóng hôi hổi khói còn bay lên nghi ngút.

"Điều quan trọng nhất là, chuyện con từng chết mong ba mẹ đừng nói ra, nếu phát hiện chuyện này con sẽ gặp rất nhiều phiền phức"

Ông Khương và bà Uyển như đã hiểu mà gật đầu, ngay cả khi Khương Lương không nói họ cũng không có ý định đưa nói chuyện này ra, dù sao nó cũng thật khó tin.