Chương 31: Ngày thứ ba mươi mốt làm cá mặn

Lý Duy không dám tiếp tục nhìn về phía sân thượng bên kia.

Cậu ta rúc vào một góc dưới cửa sổ, sờ cái bụng xẹp lép của mình, từ trong ba lô lấy ra một miếng lương khô, bẻ từng miếng nhỏ mà ăn, vừa ăn vừa nhấp một ngụm nước nhỏ.

Vì phải chạy trốn bên ngoài, mọi người đều mang theo những loại thực phẩm chắc bụng, dễ mang đi.

—— Trên thực tế, bọn họ cũng không có món đồ ăn nào tốt hơn được nữa.

Cũng may là cậu thức tỉnh dị năng hệ thủy, mỗi ngày có thể ngưng tụ ra mấy chục cân nước, vậy nên đội ngũ mới không thiếu nước.

*1 cân của Trung Quốc = ½ kg

Ở tiểu khu mà cậu ở trước đây, có người vì thiếu nước, không nhịn được mà uống nước máy có mùi lạ.

Phát hiện không bị làm sao cả.

Vì thế liền nói chỉ cần đun là được, sẽ không bị biến thành tang thi.

Vậy nên không ít người may mắn còn sống ở tiểu khu đã uống nước máy.

Khi bóng tối ập đến lần thứ hai, tất cả đám người bọn họ đều biến thành tang thi, không có một ngoại lệ nào cả.

Nhưng dùng nước máy rửa mặt thì không sao cả.

Không biết đã qua bao lâu, mặt trời dần lặn về hướng tây, một khung cảnh hoàng hôn rực rỡ xuất hiện với đủ dải màu sắc nhuốm màu cả bầu trời.

Từ sau khi virus bùng nổ, dường như thiên nhiên lại càng trở nên tươi đẹp hơn.

Bỗng nhiên, một hương thơm ngào ngạt bay về phía này.

Lý Duy vốn mơ màng sắp ngủ chợt bừng tỉnh.

…. Hình như đây là mùi thịt?

Cậu hít hít vài cái, không quá chắc chắn.

Hương thơm này làm cậu ta phải chảy nước miếng, Lý Duy theo bản năng mà nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy trong bụng đang có có sâu thèm ăn điên cuồng ngọ nguậy.

"Mùi gì vậy? Thơm quá đi."

"Mấy người cũng ngửi thấy sao?"

Những người khác cũng dần tỉnh lại, mặt mũi mọi người mờ mịt nhưng đều mang theo vẻ khát vọng theo bản năng.

Lý Duy cầm lấy kính viễn vọng.

Đồng đội nhìn thấy cơ thể cậu ta chấn động, còn tưởng rằng cậu ta nhìn thấy quái vật.

Liền thấy Lý Duy buông kính viễn vọng ra, nhìn về phía bọn họ, ngơ ngác nói: "Thịt nướng BBQ."

Lưu Văn Thụy vốn đang đói, Lý Duy còn nói ba chữ "Thịt nướng BBQ" kí©h thí©ɧ hắn, hắn tức giận nói: "Không nói thì cũng không ai nói là cậu câm đâu!"

".... Bọn họ đang tổ chức tiệc nướng BBQ." Giọng nói của Lý Duy mang theo sự hâm mộ và khϊếp sợ, "Bọn họ đang nướng, nướng xúc tua của bạch tuộc cuồng nhãn."

Mọi người: ???

Mọi người: !!!

Thịt nướng BBQ thôi cũng đã đủ xa xỉ rồi.

Vậy mà còn là nướng xúc tua của bạch tuộc cuồng nhãn?!

Mọi người sôi nổi tranh nhau lấy kính viễn vọng để xem.

Chỉ thấy trên sân thượng bên kia đang có vô cùng đầy đủ các loại dụng cụ để nướng BBQ.

Một thiếu niên đeo mắt kính, thuần thục hạ dao cắt một miếng xúc tua bạch tuộc rồi đặt lên đĩa.

Thiếu nữ có dáng người nhỏ xinh đang đeo tạp dề, thành thục mà đặt những miếng bạch tuộc lên giá nướng BBQ.

Sau khi nướng chín thì rắc thêm gia vị bột ớt, thì là,.... lên trên, đặt vào cái chén thủy tinh nhìn trông vô cùng sang chảnh, rồi lại bưng nó đặt lên cái bàn nhỏ cách đó không xa.

Trên cái bàn nhỏ có đủ loại đồ ăn vặt phong phú như trái cây, hạt dưa, rượu vang đỏ….

Bên cạnh là một cái ghế dựa, trên đó có một người đang ngồi dựa lưng một cách thoải mái nhàn nhã.

Do góc nhìn, nên chỉ có thể thấy được nửa khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô gái, cùng với bắp chân trắng đến phát sáng đang đung đưa.

Cô cầm lấy cái chén thủy tinh, nhấm nháp một miếng bạch tuộc nướng, xong lại cầm ly rượu lên khẽ lắc đều, rồi ưu nhã mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Sau đó, cô vì thỏa mãn mà híp đôi mắt lại.

…. Có thể tưởng tượng được hương vị kia tuyệt mỹ đến mức nào.

Rõ ràng là không nghe được tiếng gì.

Nhưng bọn họ lại như phảng phất nghe được tiếng nướng thịt xèo xèo vang lên, trong đầu tự động nhớ lại cảnh mình đã từng ăn thịt nướng BBQ mỹ vị….

Cả đám người điên cuồng nuốt nước bọt.

Nhìn lại miếng lương khô cứng ngắc trong tay.

"...."

Thật là muốn khóc.

Thật sự đó.

"Ăn uống một cách gióng trống khua chiêng như vậy không sợ sẽ dụ quái vật tới sao?"

"Vì sao lại có nhiều đồ ăn như vậy?"

"Hóa ra thịt quái vật thật sự có thể ăn…."

"Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên họ ăn…."

Hương thơm không ngừng bay tới.

Lưu Văn Thụy đen mặt, cũng không biết là do đói hay do tức giận: "Đúng là tự tìm chết!"

Hắn gặm một miếng lương khô to giống như là để hả giận, tự làm bản thân nghẹn đến trợn trắng mắt.

Lâm Hương Chi ấn vào cái bụng đang kêu gào của mình, mạnh mẽ nói: "Đừng nhìn nữa."

Rồi lại bổ sung thêm một câu: "Đóng cửa sổ lại."

Mùi hương không bay vào, không ngửi thấy là được rồi.

*

Ba người trên sân thượng ăn tiệc nướng lúc này cũng không biết là ở một tòa nhà khác đang có một đám người sắp thèm phát khóc.

Ngoài bạch tuộc nướng ra, Hồ Linh Linh còn cắt nhỏ tua bạch tuộc ra mang đi xào, về phần món ăn khác thì có một nồi cháo hải sản lớn.

Đừng nhìn quái vật xấu như vậy, nhưng xúc tua của nó tuyệt đối là mỹ vị hiếm có.

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu cảm thấy bạch tuộc trước đây mà bọn họ từng ăn qua đều là giả.

Vốn trong lòng bọn họ vẫn còn chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã được khôi phục nhờ có đồ ăn thơm ngon.

Đến cuối cùng dường như một cái xúc tua còn không đủ ăn.

Sớm biết vậy đã để cho nó sống lâu thêm một chút, để nó mọc ra thêm một cái xúc tua nữa.

—— Bạch tuộc cuồng nhãn đã qua đời: Lão tử đã đều bị băm thành cặn bã rồi mà vẫn không được yên!