Chương 32: Ngày thứ ba mươi hai làm cá mặn

Bữa ăn này đã khiến Tang Lạc mê mẩn món nướng BBQ.

Ngắm nhìn cảnh hoàng hôn chiều tà, nhiệt độ dần hạ xuống thổi tới những cơn gió nhẹ se lạnh.

Tang Lạc dựa lưng trên ghế, vừa uống rượu vừa thưởng thức mỹ thực.

Cô chưa đã thèm mà liếʍ khóe môi: "Hệ thống, ngươi nói thử xem thịt của những con quái vật khác sẽ có vị như thế nào?"

Hệ thống: "...."

Vấn đề này nó không trả lời được.

Tang Lạc: "Thật sự có chút muốn nếm thử a."

Hệ thống: "...."

…. Giọng điệu của cô nói cho tôi biết cô không chỉ là muốn một chút thôi đâu.

Lúc này, một con Bạch tuộc cuồng nhãn khác phát hiện ra bên này có con mồi, nó hưng phấn mà dùng xúc tua bay tới.

Nó cố ý ẩn thân.

Muốn xuất hiện khi con mồi không có chút đề phòng nào, để thưởng thức vẻ mặt bị dọa sợ mất mật của con mồi.

Giây tiếp theo, những con mắt của nó chớp chớp nhìn thấy:

Những thứ nằm rải rác khắp nơi kia, dường như là…. Đồng loại của nó!

Mà thứ đang được nướng ở trên vỉ kia, hình như cũng là đồng loại của nó.

Nó nâng xúc tua của mình lên, cẩn thận ngắm nghía một hồi, rồi xác nhận đấy chính là đồng loại của mình.

Bạch tuộc cuồng nhãn: !!!

…. Má ơi!

Đáng sợ, đáng sợ.

Mau trốn, mau trốn thôi.

*

Nhóm người Lý Duy nghỉ ngơi ở trong tòa nhà đối diện một tuần.

Những vết thương trên cơ thể cũng đã được dưỡng tốt.

Nhưng tinh thần lại hết sức uể oải.

Vào chiều tối mỗi ngày, sân thượng bên kia đều sẽ có hương thơm nức mũi bay đến.

Thể loại được ngửi mà không được ăn với một đám người đã lâu không được ăn một bữa cơm nóng hổi, thì chính là cực hình.

Kể ra cũng kỳ.

Sao mùi hương kia có thể bay xa tới vậy được cơ chứ!

Mấu chốt là, nhiều ngày như vậy rồi, ngay cả một con quái vật cũng không có xuất hiện!

Thật sự không thể tin được.

Lưu Văn Thụy mấy ngày gần đây đã bị tra tấn đến không thể chịu nổi nữa, hắn cười lạnh: "Chẳng qua bọn họ ăn may, hiện tại tiểu khu này ít quái vật mà thôi."

"Chờ đến khi lũ quái vật ở nơi khác ngửi được mùi, thì sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ tới đây thôi."

Quái vật khác với tang thi, trí thông minh của tang thi không cao, trong khi quái vật có thể suy nghĩ và thậm chí là dụ dỗ con mồi.

Khi nơi chúng nó ở đã hết con mồi thì đương nhiên là chúng nó sẽ di chuyển đến nơi khác để tìm thức ăn.

Sau khi nhóm người dưỡng thương tốt rồi, thì cả nhóm chuẩn bị đi đến căn cứ phía bắc.

Tuy rằng nơi này tạm thời an toàn, nhưng cứ ở mãi ở đây cũng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.

Lâm Hướng Chi suy nghĩ một chút, rồi nói với các đồng đội về quyết định của mình: Mời ba người ở sân thượng bên kia cùng đi đến căn cứ phía bắc cùng mình.

Trải qua vài ngày quan sát, Lâm Hướng Chi thấy được ba người ở sân thượng bên kia tuổi cũng không lớn, tâm tư đơn giản, thuộc về tuýp người thích hưởng thụ.

Khi càng ngày có càng nhiều quái vật từ nơi khác tới đây thì kết cục của bọn họ như thế nào cũng có thể đoán ra được.

Đội ngũ của bọn họ có sáu người, ngoại trừ Trần Duyệt ra thì đều có dị năng, thể lực chung của cả nhóm cũng không tồi.

Nếu mời ba người họ ra nhập, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.

Quan trọng nhất chính là ——

Dựa theo phỏng đoán của anh ta, nếu không có gì bất ngờ thì trong ba người bọn họ nhất định có một người là dị năng giả hệ không gian.

Có bọn họ gia nhập, đội ngũ của anh ta sẽ không khác gì hổ mọc thêm cánh.

Lý Duy gãi đầu: "Vậy nếu bọn họ không đồng ý thì sao?"

Trần Duyệt nói: "Có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta chính là chuyện tốt hiếm có, sao bọn họ có thể không đồng ý chứ."

….

Thực đơn tối nay của Tang Lạc: Lẩu

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu cùng nhau chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, hai người chịu thương chịu khó mà bê đồ đạc lên sân thượng.

Hệ thống không thể không bênh vực hai kẻ yếu kia: "Sao cô cứ phải phiền toái như vậy, một hai đòi lên sân thượng ăn?!"

Tang Lạc: "Cho có không khí."

Hệ thống: "...."

Tang Lạc: "Cũng thuận tiện cổ vũ đội ngũ sáu người ở bên kia một chút."

Hệ thống: "...." Cô im miệng được rồi đấy.

Phía đối diện nhìn về phía bọn cô nhiều như vậy, nếu Tang Lạc mà không phát hiện ra thì cô đã không phải là Tang Lạc nữa rồi.

Hệ thống vốn cho rằng cô sẽ thu liễm lại.

Đối phương có đến năm dị năng giả, vạn nhất bọn họ nổi lên tâm tư muốn cướp đồ thì sao?

Không nghĩ tới cô chẳng những không thèm thu liễm lại mà ngược lại càng làm quá lên hơn.

Đây là thể loại gì vậy chứ?

Tang Lạc cắn một miếng đào mật tươi do Hồ Linh Linh trồng bằng dị năng của mình, sự tươi ngọt làm cho đôi mắt màu hổ phách của cô phải cong lên.

"Đương nhiên là để bọn họ tự tìm tới cửa nha."

Hệ thống: "???"

Mỗi lần nói chuyện cùng với ký chủ nó đều cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.

Lúc này, từ bên phía đối diện xuất hiện một dòng chữ được tạo thành bởi lửa nổi bật đến mức không thể bỏ qua.

[Xin lỗi đã quấy rầy, nhưng ở nơi này không an toàn, chúng tôi muốn đi đến căn cứ phía bắc, mọi người có muốn đi cùng hay không?]

Khuôn mặt tinh xảo có chút lười biếng của Tang Lạc hiện lên ý cười nhẹ: "Thấy chưa, không phải là đã tới rồi sao."

Hệ thống: "...."

Dừng lại một chút, rồi nó chợt bừng tỉnh, kinh hỉ nói: "Cô là đang muốn đi cùng bọn họ đến căn cứ đúng không?!"

Tang Lạc mỉm cười: "Ngươi đúng là rất thông minh đó nha."

Hệ thống: "...."

Nó hữu khí vô lực hỏi: ".... Vậy rốt cuộc là cô muốn làm gì?"

Tang Lạc cười mà không nói.

Tang Lạc để Hồ Linh Linh trả lời lại.

Hồ Linh Linh thuần thục thúc giục dây leo sinh trưởng tạo ra bốn chữ: [Lại đây rồi nói.]

Lâm Hướng Chi suy nghĩ, tính toán đi qua đó một mình.

"Như vậy quá nguy hiểm rồi anh Lâm, chúng ta cùng nhau đi đi."

"Đúng vậy! Nhỡ đâu có bẫy thì sao?"

"Anh Lâm, anh không thể đi qua đó một mình được."

"Chúng ta chính là một đội, không thể lần nào cũng để một mình anh đi trước được!"

….

Đối mặt với sự nhiệt tình quá mức của các đồng đội, ngay cả Lưu Văn Thụy cũng tỏ vẻ hận không thể thay anh ta đi.

Lâm Hướng Chi: "....???"

Hai giây sau.

Anh ta mặt không cảm xúc mà nói: "Cái người chỉ đang nghĩ muốn sang đấy để được ăn lẩu đi."