Chương 4: Ngày thứ tư làm cá mặn

Ngay sau đó, một con tang thi đột nhiên quay người.

Giống như là cảm nhận được gì đó, nó giương nanh vuốt hướng về phía này.

Dung nhan "tuyệt mỹ" đã hoàn toàn bị bại lộ trước mắt Tang Lạc—--

Da mặt đen đã bị hư thối, mắt quỷ dị lạ thường, mạch máu xanh đen lộ ra, máu đen chảy ròng ròng trên khuôn mặt.

"....."

Tang Lạc buông bức màn xuống, hô hấp trở nên dồn dập.

“Lần sau đừng nhìn.” Hồ Linh Linh nghĩ rằng cô bị hình ảnh đồng học bị gϊếŧ thảm dọa đến, vội vàng an ủi.

Tuy rằng đôi tay của cô ta cũng đang vì bất an mà run rẩy, trong mắt đầy sự tuyệt vọng khổ sở:Lạii một đồng học nữa mất đi.

Tang Lạc vẫn chưa hoàn hồn, miệng nói lẩm bẩm.

Sắc mặt Hồ Linh Linh bỗng dưng trở nên quái dị, tự hỏi không biết liệu mình có nghe nhầm hay không.

Hình như cô ta nghe được Tang Lạc nói: “Cmn cái con tang chết tiệt kia, xấu mù mắt ta rồi.”

Hệ thống cũng đang vô cùng khϊếp sợ: "....."

Các vị tiền bối nói ký chủ đều rất dịu dàng mà.

Nhưng nó cảm thấy, ký chủ hiện tại của nó không hề có chút liên quan nào đến hai chữ dịu dàng.

Tang Lạc sau một hồi cũng đã bình phục lại cảm xúc. Ánh mắt của cô như có như không lướt qua từng khuôn mặt có trong phòng.

Bao gồm cả cô, ở đây có tất cả bảy người—

Một giáo viên y tế ở độ tuổi trung niên, dáng người hơi béo.

Một thiếu niên học sinh bình thường trong xã hội.

Trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi không thể che dấu được.

Việc dùng từ "yếu đuối, tàn tạ" để hình dung cũng không quá chút nào.

Đặc biệt, cô chính là người vinh quang mà gom đủ các yếu tố "nhược, bệnh, tàn".

—— cô vừa sờ vào mắt cá chân phải của mình, nó đã sưng to, đúng là trong trạng thái nửa tàn tật mà.

Theo như lời của hệ thống, hiện tại tang thi mới chỉ ở cấp độ một, còn chưa bắt đầu tiến hóa.

Nhưng ngày mà tang thi tiến hóa cũng không còn xa nữa.

Những người chết ngay khi mạt thế mới bắt đầu,thật là may mắn.

Tang Lạc dừng tầm mắt ở trên người Vương Thiên Lỗi, rồi bỗng nói: “Anh nói đúng.”

Vương Thiên Lỗi không biết đang cô muốn làm gì, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô, nhíu mày khó chịu.

“Hiện tại tôi đã tỉnh, nhưng vẫn còn đang sốt, đúng là có khả năng sẽ đột nhiên biến thành tang thi.”

Ngay khi lời này vừa nói ra, không khí ở trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Tang Lạc yếu ớt mà bước xuống giường: “Vì thế, các người hãy trói tôi vào phòng chứa dược phẩm đi.”

……?

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Một Tang Lạc biết suy nghĩ cho người khác như vậy khiến họ cảm thấy thật xa lạ.

Khi thấy Tang Lạc đã bước vào phòng chứa dược phẩm, Hồ Linh Linh mới phản ứng lại, muốn ngăn cản.

“Có lẽ cô ấy cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể mình, không muốn liên lụy đến chúng ta” Ninh Tử Thu như đang suy nghĩ gì đó mà nói, “Hãy làm theo lời cô ấy đi.”

“Cô ta có lòng tốt đến vậy sao?” Hứa Kỳ không tin.

Ninh Tử Thu liếc nhìn cô ta một cái, cô ta mấp máy miệng nhưng không nói gì.

Mặc kệ Tang Lạc có phải vừa tìm ra lương tâm của mình hay không, tóm lại với bọn họ mà nói đều không có hại.

Có lẽ là bởi vì cô tự nhiên có lòng tốt, nên Tang Lạc nhận được sự đãi ngộ tốt hơn —

Bọn họ không có trói cô lại, chỉ đem cô cố định ở trên ghế, đôi tay vẫn có thể hoạt động được.

Sau đó, bọn họ khóa cửa phòng.

Tang Lạc cảm thán: “Họ đều là những đứa trẻ tốt a.”

Hệ thống đầy hoài nghi không biết cô nháo như vậy là để làm gì, nó khó hiểu hỏi: “Cô có dự định gì vậy?”

Tang Lạc múa may đôi tay đang được tự do, nói: “Tôi có chút tốt thôi, họ liền ngượng ngùng không có trói tôi lại.”

Mà điều này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của cô.

Hệ thống càng thêm hoài nghi: “Nhưng cô sẽ không biến thành tang thi, căn bản là không cần phải cách ly.”

Thân thể này chỉ đơn giản là bị bệnh, phát sốt bình thường thôi.

Đuôi mắt Tang Lạc khẽ cong lên: “Đợi chút nữa, mọi thứ sẽ thay đổi.”

Hệ thống mờ mịt: “?”

Hu hu hu giao lưu cùng với ký chủ khó quá đi.

QAQ

Không nó hỏi tiếp, Tang Lạc giống như làm ảo thuật mà lấy ra một con dao.

Hệ thống giật mình: “Ở đâu ra vậy?”

Tang Lạc: "Ở dưới gối đầu đó.”

"Oh oh” Hệ thống phản ứng lại, trong phòng y tế có dao phẫu thuật là điều bình thường, nó cao hứng nói, “Có thể dùng nó để cắt dây thừng.”

Tang Lạc cong khóe môi cười một cách đầy bí ẩn.

Ngón tay tinh tế xinh đẹp cầm con dao chơi đùa.

Lưỡi dao nhỏ nhắn sắc bén như đang phản chiếu hình ảnh của cô.

Cô nói với hệ thống: “Thực ra, tang thi chỉ là một khuyết điểm là xấu, còn ở các phương diện khác đều rất tốt, không sợ đau, không sợ nóng lạnh, không có cảm giác đau và có thể tồn tại vĩnh viễn, đúng không?”

Hệ thống có chút không theo kịp tư duy của ký chủ: “......”

Giọng điệu của cô nghe có vẻ như cô rất thích tang thi, nhưng mà vừa rồi không phải cô còn mắng chửi chúng nó sao.

Sau một hồi suy nghĩ, vì để tạo ra một mối quan hệ tốt giữa hệ thống và ký chủ, nó đành phải trái với lương tâm mà đồng ý: “Đúng là rất tốt.”

Tang Lạc vuốt nhẹ khuôn mặt tinh tế của mình: “Khuôn mặt này đẹp như vậy, nếu biến thành tang thi, thì khẳng định cũng sẽ trở thành con tang thi đẹp nhất giới tang thi.”

Hệ thống mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn: “......”

Không được!

Đúng lúc này, ngón tay linh hoạt không hề chần chừ hướng đến ngón trỏ bên tay phải cắt một đường.

Ai nha, chơi dao xong lỡ tự làm mình bị thương mất rồi.

Hệ thống muốn cười.

Nó đang suy nghĩ xem có nên an ủi cô một chút hay không….

Tang Lạc vén ống tay áo bên phải lên.

Trên làn da trắng mịn của cô, có một vết máu đen bất thường.

Sau đó, cô cắt đứt lòng bàn tay mình rồi ấn lên vết máu đen kia.

Hệ thống: “?!”

Hệ thống Long Ngạo Thiên run rẩy hỏi: “Đây là máu gì?”

Tang Lạc giọng điệu nhẹ nhàng, vì nó mà giải thích: “Đó là máu tang thi nha, tôi vừa mới chạm vào nó ở cửa sổ kia đó.”

Hệ thống: “…”

Long Ngạo Thiên giọng điệu như sắp hỏng mất mà hét lên: “Vì sao cô lại làm như vậy chứ!!!”

“Đương nhiên là để GO DIE đó nha.”

Tang Lạc vui vẻ, hai mắt cong lên, cười sung sướиɠ, đôi mắt hổ phách của cô như có một mảnh sương mù lạnh lẽo.

Ah, cô lại không phải là kẻ ngốc.

Cũng chẳng muốn ở mạt thế này chơi trò cầu sinh.