Chương 36: Dị Năng Hệ Kim

Chỉ thấy, không biết từ khi nào, mà cửa sắt đã bị mấy con tang thi đánh ra.

Rương nặng ở trước mặt căn bản không có cách nào ngăn được khát vọng đối với máu thịt tươi mới của bọn chúng.

Chừng bảy tám con tang thi gầm rú, thật mạnh phá ra rương lớn chặn cửa, mở ra móng vuốt phóng cô lao tới.

“Qua đây nhanh lên.” Tống Hữu Chí mồ hôi đầy đầu nhìn Tiểu Chu ra sức vẫy ta.

Tiểu Chu run run hai chân, thở hổn hển nhanh chóng nhảy lên thang an toàn.

Kết quả vừa nhìn thoáng bên dưới, đầu óc liền hoa lên cơ hồ đứng không vững.

“Chạy nhanh chạy nhanh!” Tống Hữu Chí nhìn cháu ngoại gái bên người, đã thấy mồ hôi Tạ Ngưng đổ ra như tắm, trong lòng lo lắng không thôi.

“Ngưng Ngưng, con không sao chứ? Ngưng Ngưng, con làm sao vậy?”

Tạ Ngưng chỉ cảm giác trong đầu choáng váng và đau nhức, vội bắt lấy tay Tống Hữu Chí: “Cậu, bảo cô ta mau lên! Cháu sắp không kiên trì được rồi.”

Tống Hữu Chí vội nâng tay đỡ cháu ngoại gái, quay đầu nhìn Tiểu Chu còn đang sững sờ treo trên thang, quát: “Tiểu Chu, cô còn ngây người ở đó làm gì? Mau lại đây! Nhanh lên!”

“Chú, chú Tống, cháu sợ, sợ độ cao.” Cả người Tiểu Chu run run dừng ở đó, hoàn toàn mất đi khống chế.

Tống Hữu Chí hơi há mồm, lửa giận ngùn ngụt: “Cậu đi mang cô ta lại đây.”

Tạ Ngưng bỗng dưng nắm lấy tay Tống Hữu Chí, sắc mặt trắng bệch ra sức lắc đầu.

Năng lực sơ cấp của cô có thể chống đỡ đến bây giờ đã là không tệ, căn bản không chịu được thể trọng của cả hai người Tống Hữu Chí và Tiểu Chu.

Nếu như cùng leo lên, thang sẽ loạn, hai người cùng nhau rơi xuống.

Mà lúc này, mấy con tang thi đã lay động chạy đến rìa sân thượng, gương nanh múa vuốt duỗi tay với hướng Tiểu Chu.

“Nếu cô không qua được, vậy thì vĩnh viễn ở lại nơi này đi.” Tạ Ngưng lạnh giọng mở miệng, nắm chặt lấy tay Tống Hữu Chí: “Cậu, chúng ta đi.”

Nói xong, quả nhiên kéo Tống Hữu Chí xoay người rời đi.

Tiểu Chu vừa thấy vậy, cảm xúc cơ hồ hỏng mất: “Không, không, làm ơn đừng đi, đừng bỏ tôi ở lại đây.”

“Vậy cô mau chạy nhanh qua đây, Tiểu Chu, nhớ đến con gái và mẹ cô, mau chạy nhanh lại đây! Chỉ có vài bước mà thôi! Mau!” Tống Hữu Chí quay đầu, hướng Tiểu Chu rống lên.

“A!” Cả người Tiểu Chu giống như vừa được vớt từ dưới sông lên, hô to một tiếng liền nâng bước chạy tới phía trước, nghiêng ngã lảo đảo chạy như điên.

“Mau nhảy!” Bên tau truyền đến tiếng Tạ Ngưng bình tĩnh hô.

Tiểu Chu theo đó nhảy dựng lên, chân trước nhào lên bậc thang đột nhiên trượt, cả người cứ thế treo ở nơi đó.

Cùng lúc đó, mấy con tang thi cũng đi theo dẫm lên thang an toàn.

Trọng lượng này liền lập tức khiến năng lượng đang nâng thang “bang bang” đứt gãy.

Tiểu Chu kêu thầm một tiếng xong rồi, trong lúc tuyệt vòng nghe âm thanh Tạ Ngưng vững vàng truyền đến: “Bắt lấy!”

Cả người cô treo ở giữa cây thang, gắt gao nắm chặt lấy thanh sắt.

Vừa quay đàu, đã thấy có mấy tang thi trèo lên thang không may mà ngã rơi xuống, tạo nên tiếng thân thể va đập mạnh xuống nền đất, trong tức khác liền tan xương nát thịt.

Trên tay truyền đến mấy tiếng “kẽo kẹt”.

Tiểu Chu ngửa đầu nhìn Tạ Ngưng đang đứng ở sân thượng bên cạn, thấy cô ấy không biết từ nơi nào lôi ra một sợi dây thừng thật dài ném xuống.

“Cậu, dùng sức dẫm!”

“Tới, tới tới!” Tống Hữu Chi dùng tay buộc chặt một đầu dây thừng trên người mình, chân dùng sức đạp mạnh xuống.

Mặt đất thủng ra một cái lỗ to.

Tiểu Chu treo mình ở thang vội vàng bắt lấy dây thừng, mười phần khó khăn được Tống Hữu Chí và Tạ Ngưng túm lên, xoay người đổ mồ hôi ngã rạp ra đất.

Tống Hữu Chí biểu tình lạ lẫm quay lại nhìn cháu ngoại gái: “Ngưng Ngưng, có phải là cậu có chút không được bình thường hay không?”