Chương 37: Chủ Động Nếm Thử

Tạ Ngưng đè lại đầu óc đang không ngừng đau nhức, miễn cưỡng nhìn cậu cười cười: “Cậu, hẳn là cậu đã thức tỉnh dị năng lực lượng.”

“Có phải trong người lúc trước không được khỏe, từng bị sốt cao?”

Tống Hữu Chí vội vàng gật đầu: “Phát sốt cũng không có chút cảm giác gì khác lạ, chủ là bị đau đầu nửa giờ mà thôi. Đúng rồi, tay còn nóng lên!”

“Cậu còn tưởng là do bị nhốt trong phòng họp nhỏ nên mới bị nghẹn như thế.”

“Chúng ta rời đi trước đã, trên đường lại nói.”

Tống Hữu Chí nhanh nhẹn kéo Tiểu Chu đang nằm trên đất đứng lên, đem dây thừng lớn cuốn lại rồi vòng lên vai mình, sau đó xoay người chạy theo cháu ngoại gái.

Nói đến cũng thật lạ, sợi dây thừng dài như vậy không biết từ đâu mà có, thời điểm mấu chốt lại kịp thời cứu Tiểu Chu một mạng.

Tạ Ngưng cùng Tống Hữu Chí và Tiểu Ngưng men theo thang dây leo lên tới mái nhà, mở ra lối thoát hiểm khẩn cấp.

Không có tang thi, ba người thuận lợi đi thẳng một đường xuống tới lầu một.

Vừa tới nơi, đã thấy một lão tang thi già trên mặt đầy đốm vàng nâu, từ phía sau bàn làm việc loạng choạng đứng dậy.

“Là người quản lý của tòa nhà cũ.” Tiểu Chu che miệng than nhỏ.

Tạ Ngưng vừa muốn tiến lên, Tống Hữu Chí đã ngăn cô lại: “Ngưng Ngưng, để cậu thử xem.”

Tạ Ngưng gật đầu, chỉ chỉ mấy thứ ở trong thùng dụng cụ cũ: “Cậu xem thử có gì dùng được không.”

Tống Hữu Chí đi qua tìm tòi, từ trong đó móc ra cái rìu chữa cháy cũ đã rỉ sét: “Chém chỗ nào? Cháu gái.”

Nhìn cháu gái chém tang thi dễ dàng giống như xắt rau, một người đàn ông như ông, sao có thể để cho cô gái nhỏ chặn trước mặt mình gϊếŧ tang thi?

Tạ Ngưng chỉ vào tang thi già đang thong thả lắc lư bước lại đây, làm động tác mẫu: “Đầu, chếch xuống một chút!”

“Phanh!” Tống Hữu Chí bổ một rìu xuống, thế nhưng trực tiếp bổ bay đầu lão tang thi từ trên cổ ra.

Cán sự Tiểu Chu sợ tới mức che mắt quay mặt đi, ôm chính mình run lên bần bật.

Một cái đầu lộc cộc lăn trên đất.

Lão tang thi kia vẫn còn đang giương miệng lớn, phát ra mấy âm thanh anh ách.

Tống Hữu Chí cũng bị sợ đến ngây người: “Sao rớt đầu mà còn có thể há mồm?”

“Cậu, do còn chưa có phá hư dây thần kinh sinh mạng trong não nó” Tạ Ngưng tới phía trước, một đao liền đâm vào trong đầu tang thi: “Phải làm như vậy mới được!”

“Cậu luyện thêm nhiều lần thì sẽ nắm được bí quyết, nhớ chú ý không chế sức lực.” Tạ Ngưng phất tay thu lại trường đao màu đen: “Dị năng giả cao cấp, có thể khống chế tinh thần điều khiển mức độ phát ra của dị năng. Sẽ không lãng phí dù chỉ một chút sức lực.”

“Mỗi một tia dị năng đều rất quan trọng, trong lúc mấu chốt có thể cứu mạng.”

“Được!” Tống Hữu Chí nghe lọt tai, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

“Chúng ta mau rời khỏi đây đi, gần tòa nhà này thật yên tĩnh. Chúng ta đi đường tắt ra ngoài, đến công viên văn hóa chỉ mất ba phút. Mẹ và Tống Khả Hân hẳn là đã chờ đến mức sốt ruột.”

“Vậy chúng ta đi nhanh lên đi!” Tống Hữu Chí liên thanh thúc giục, quay người liền ôm lấy thùng đựng dụng cụ nửa mới nửa cũ kia mang theo.

Thấy Tạ Ngưng nhìn mình, Tống Hữu Chí cười một cái, “Cậu thấy trong này có rất nhiều dụng cụ hữu dụng, mang theo đi, dù sao thì cậu cũng có rất nhiều sức.”

Tạ Ngưng “Vâng!” một tiếng, quay đầu nhìn Tiểu Chu cả người đang phát run: “Đi thôi!”

“Chú Tống, bây giờ cháu rất lo cho chồng cháu với Kỳ Kỳ.” Tiểu Chu chảy nước mắt nói chuyện: “Cháu sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện.”

Sao thế giới lại trở nên đáng sợ như vậy?

Mới chỉ trong một đên, vạn vật đều thay đổi!