Chương 3: Hệ thống lính đánh thuê

Đám tang thi bên ngoài vẫn miệt mài va chạm khiến cửa lớn rung ầm ầm, bản lề cố định của cửa sắt đã bắt đầu có dấu hiệu long ra, vôi tường rơi rào rào xuống, giống như bất cứ lúc chúng nó đều có thể xông vào. Vết thương trên người ân nhân cứu mạng chảy mủ và máu đen càng lúc càng nhiều, trên người cũng bắt đầu mơ hồ tỏa ra mùi hôi thối giống tang thi, Ngô Diệp dù ‘Không có kiến thức’ cũng đại khái đoán được, đây là dấu hiệu của thi hóa.

Làm như thế nào?

Chẳng lẽ thật sự phải gϊếŧ người đàn ông này?

Ngô Diệp không xác định mình có xuống tay được hay không, nhưng cậu hiểu, cho dù cậu thật sự gϊếŧ người đàn ông này, có ném hắn ra ngoài tường, thi thể của hắn cũng chẳng thể bám trụ toàn bộ tang thi —— nếu cậu là tang thi, cậu chắc chắn sẽ thích người sống hơn, cậu vừa rồi đã chứng kiến năng lực theo đuổi của đám tang thi kia, với hai chân thoát lực phát run thế này có thể chạy trốn khỏi chúng nó mới là lạ.

Làm như thế nào? Cũng không thể ngồi chờ chết đi?

Đúng rồi, cái nhiệm vụ cưỡng chế vừa rồi là cái khỉ gì?

Ngô Diệp mới vừa tưởng tượng, đầu bỗng nhiên đau nhức, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thông tin.

Hóa ra cậu xuyên qua đến cái nơi quỷ quái này, tất cả đều do cái Hệ thống lính đánh thuê vũ trụ này ban tặng. Hệ thống trước khi kích hoạt là viên ngọc tự nhiên cậu mua trong lần đi du lịch cao nguyên năm ngoái, cậu thấy viên ngọc mang phong cách cổ xưa đại khí thực hợp mắt, nên vẫn luôn mang theo trên người, đến tận lúc gặp nguy hiểm trí mạng này, hệ thống mới bị khởi động.

Hệ thống lính đánh thuê vũ trụ là một loại trí thông minh nhân tạo (AI) cao cấp đến từ một nền văn minh cao đẳng được nghiên cứu chế tạo ra trong chiến tranh, mục đích ban đầu của việc nghiên cứu chế tạo là để cung cấp cho các sinh mệnh trí tuệ một kế hoạch huấn luyện phù hợp, kích phát tiềm năng của sinh mệnh ở giới hạn cao nhất, cuối cùng rèn luyện một sinh mệnh trí tuệ bình thường thành một chiến sĩ mạnh mẽ kiên cường.

Tại thời kỳ chiến tranh "Hệ thống lính đánh thuê" phát huy tác dụng rất lớn, hậu chiến lại lọt vào tẩy chay, cuối cùng rời khỏi sân khấu lịch sử, tiêu hủy thành phẩm ngừng sản xuất. Không thể phủ nhận, Hệ thống lính đánh thuê là phát minh vĩ đại và thực dụng nhất, bởi vậy, cho dù có chính phủ can thiệp, Hệ thống lính đánh thuê vẫn như cũ dù cấm vẫn không ngừng, vẫn giao dịch sôi tại chợ đêm ở nền văn minh cao đẳng.

Cái "Hệ thống lính đánh thuê vũ trụ" buộc định trên người Ngô Diệp chính là phiên bản nâng cấp của hệ thống vẫn được giao dịch ở chợ đêm, nguyên nhân tại sao nó lại trôi dạt đến Trái Đất đã không thể biết được, nhưng có thể xác định rằng, phiên bản nâng cấp của hệ thống có thể thực hiện bước nhảy không gian, có thể đưa người buộc định qua lại hai thế giới đã nối liền. Không hoàn hảo là, hệ thống sau khi kích hoạt chỉ có thể tùy cơ nối liền hai thế giới, sau khi thành lập nối liền không thể thay đổi, mặt khác muốn thực hiện bước nhảy không gian không chỉ cần đầy đủ năng lượng nói riêng, mà còn cần có một số lượng tích phân nhất định.

Bên cạnh đó, ngoài một loạt nhiệm vụ huấn luyện độc đáo, hệ thống còn có được một sàn giao dịch, có thể dùng năng lượng và tích phân đổi lấy vật phẩm tương ứng, chia thành bốn loại lớn: thực vật, dược phẩm, vũ khí, công pháp, Ngô Diệp nhìn đồ vật thèm chảy nước miếng, nhưng vừa thấy quy tắc đổi sau, cậu liền bỏ cuộc.

Sau khi tìm hiểu sơ qua, Ngô Diệp đánh giá hệ thống là: bàn tay vàng cực to, khi dùng thật lừa đảo. So với hệ thống bàn tay vàng trong , quả thực yếu vô cùng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Nhưng mà, đối với Ngô Diệp, "Hệ thống lính đánh thuê" có hai cái tốt, thứ nhất, tuy rằng sau khi khởi động hệ thống không thể cởi bỏ hoặc chuyển dời buộc định, nhưng cũng không có quy định dã man là không hoàn thành nhiệm vụ sẽ cùng kí chủ đồng quy vu tận; thứ hai, cơ bản là, chỉ cần cậu tích lũy lũy đủ tích phân, hệ thống có thể đưa cậu trở lại Trái Đất sống tiếp cuộc đời sâu gạo của mình.

Căn cứ vào hai điểm này, Ngô Diệp cảm thấy tuy rằng mình còn chưa thể về nhà, nhưng là cũng có mục tiêu để phấn đấu.

Về phần năng lượng, hệ thống sẽ căn cứ vào hoàn cảnh khác biệt, đưa ra nhu cầu năng lượng tương ứng, trong hoàn cảnh trước mắt, hệ thống yêu cầu năng lượng chính là hạt nhân năng lượng của thể bị nhiễm bệnh độc D.

Có hai cách thu hoạch tích phân: một là gϊếŧ thể bị nhiễm bệnh độc D ác tính, hai là hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra.

Nhiệm vụ lại chia làm hai loại, một loại nhiệm vụ tùy cơ, có thể nhận hoặc không, không có trừng phạt nhưng phần thưởng rất ít; một loại là nhiệm vụ cưỡng chế, bắt buộc tiếp nhận, nhiệm vụ thất bại khấu trừ toàn bộ tích phân của kí chủ, đưa ra các loại trừng phạt thân thể khác nhau, tương ứng, phần thưởng của nhiệm vụ cưỡng chế khá phong phú, không chỉ cho nhiều tích phân, còn có phần thưởng vật chất thùy theo.

Ngô Diệp xem qua thông tin trong đầu một lần, quy tắc của hệ thống đại khái là như vậy, cụ thể chi tiết chỉ có thể trong quá trình sử dụng sau này chậm rãi tìm hiểu.

Trước mắt là quan trọng nhất vẫn là nghĩ biện pháp tránh thoát cái đám thèm nhỏ dãi thịt của cậu ở bên ngoài kia.

Ngô Diệp vừa nghĩ một chút, một bảng điều khiển giả thuyết bỗng xuất hiện trước mắt, chỉ có kí chủ có thể nhìn thấy bảng điều khiển này. Bảng điều khiển không lớn, ước chừng bằng màn hình máy tính 14 inch, mặt trên chỉ có bốn biểu tượng lớn kèm theo tên bằng tiếng Trung giản thể: Nhiệm vụ, hoán đổi, cửa truyền tống, túi thưởng của tân thủ.

Ngô Diệp túi thưởng của tân thủ, mặt bảng biến đổi, biểu tượng biến thành: vắc-xin phòng bệnh độc D x1, thuốc đuổi thể bị nhiễm bệnh độc D ác tính cấp thấp x3, nước nguyên chất 600ml x15, chất dinh dưỡng cấp thấp x15, ba lô x1.

“Sao lại ít đồ thế này?” Dù thế nào cũng phải cho vũ khí chứ, mình không cầu đến khẩu AK47, ít nhất cũng cho được một con dao tân thủ đi.

Mặt bảng biến đổi bỗng nhiên xuất hiện mấy cái biểu tượng màu xám: quần áo bảo hộ cấp thấp 1 bộ, súng trường x1, viên đạn x100, đao dã chiến x1, xe máy loại thường x1, xăng x50L, dụng cụ thăm dò thể bị nhiễm bệnh độc D cấp thấp x1.

【 Những vật phẩm trên đã chuyển hóa thành năng lượng, để kí chủ có thể tỉnh lại đúng lúc.】 thanh âm điện tử lạnh như băng lần thứ hai vang lên.

Ngô Diệp nghe kiểu gì đều cảm thấy có mùi vị ngạo kiều đáng ghét, má nó chuyển hóa thì chuyển hóa, còn mở ra cho cậu nhìn làm gì, thế này không phải cố ý kí©h thí©ɧ người ta sao? Lần đầu tiên Ngô Diệp cảm nhận được dày đặc ác ý đến từ hệ thống.

Tiếng va chạm ngoài cửa càng lúc càng mãnh liệt, Ngô Diệp không có thời gian tiếp tục thương tiếc những vật phẩm đã biến mất, rất nhanh điểm chọn nút nhận ở phía dưới cùng của mặt bảng.

Phía dưới hệ thống lần thứ hai xuất hiện mục: xác nhận lĩnh túi thưởng của tân thủ hay không?

Ngô Diệp chọn có, mặt bảng lập tức biến mất, một cái ba lô màu đen xuất hiện ở trong tay cậu, căng phồng rất nặng. Ngô Diệp rất nhanh mở ra, căn cứ vào biểu tượng vừa rồi nhìn thấy, lấy ra thuốc đuổi tang thi. Bình phun cao áp bằng sắt lá màu đen, trừ bỏ không có tên không có lô gô, nhìn qua tựa như bình đuổi côn trùng loại dùng trên miền núi.

Ngô Diệp cầm bình phun theo bản năng lắc hai cái, bình lớn còn vang lên loảng xoảng. Ngô Diệp mang suy nghĩ đem ngựa chết thành ngựa sống, hai ba bước đi đến phía sau cửa sắt, phun loạn lên khe cửa.

Một dòng khói vàng cuồn cuộn phun ra.

Má nó, thuốc đuổi tang thi cái gì, cái này chính là vũ khí sinh học!

Thịt thối đã đủ thối đi? Cái thứ này còn thối gấp trăm so với thịt thối!

Ngô Diệp ngửi mùi thối đến hận không thể đem cái mũi ném xuống, cậu bịt mũi nhịn thở ra sức phun, khứu giác của tang thi nhạy bén hơn rất nhiều so với con người, khói vàng mang mùi thối đủ chúng nó chịu, trong sương khói còn trộn lẫn thứ chúng nó không thích, đàn tang thi rất nhanh liền rời đi.

Chỉ trong chốc lát, bên ngoài tiếng va chạm càng ngày càng nhỏ, đợi cho tiếng va chạm ngoài cửa hoàn toàn biến mất, Ngô Diệp xuyên qua khe cửa nhìn thấy tang thi bên ngoài đã đi hết, trong lòng cuối cùng trầm tĩnh lại, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

Mùi của thuốc đuổi tang thi thật sự rất thối, Ngô Diệp không dám ở lâu, bước nhanh đi đến cạnh Tần Vô Hoa, đeo ba lô, mất hết sức lực mới nửa nâng nửa tha, mang người tới một cái phòng trống.

“Nặng như heo, đè chết ông.” Ngô Diệp thở hồng hộc đem người thả xuống nền xi măng đầy bụi, lấy ống chích vắc-xin phòng bệnh từ ba lô ra. Ngô Diệp nhớ lại trong Resident Evil các kiểu giả dạng, kết hợp chính mình trải qua, trong ba chỗ: động mạch chủ ở cổ, tĩnh mạch trên cánh tay, mông, lựa chọn tiêm vào cho Tần Vô Hoa từ trên cánh tay.

“Má nó, thiệt quá đi, liều vắc-xin phòng bệnh duy nhất tôi đều cho anh, chờ anh tỉnh thì mạng này chính là của tôi, anh, hiểu không?” Tiêm xong, Ngô Diệp vứt bỏ ống chích, đặt mông ngồi dưới đất, vỗ mặt Tần Vô Hoa ‘hung ác’ nói.

Nghỉ ngơi một lát, Ngô Diệp mới phát hiện mình đã đói bụng đến mức trước ngực dán phía sau lưng, cậu lấy từ trong ba lô ra một tuýp chất dinh dưỡng. Tuýp chất dinh dưỡng không có lô gô nhìn qua không kể hình dạng hay kích thước đều khá giống tuýp kem đánh răng, cậu mở nắp, dùng sức bóp một đống lớn vào miệng.

Mẹ, cái vị quái quỷ gì đây?!

Trăm phần trăm mùi cơm thiu để qua đêm! Chua chua dính dính, quả thực chính là lừa đảo, là đồ cho người ăn sao?

Ngô Diệp quả thực nuốt cũng không được, nhả cũng không xong, cuối cùng quyết tâm, uống hơn nửa bình nước khoáng cuối cùng đem dinh dưỡng ‘lừa đảo’ nuốt xuống. Nhị thiếu rất khí phách bày tỏ, cậu truyệt đối không bao giờ ăn cái thứ ghê tởm kia nữa.

Ngô Diệp cất chất dinh dưỡng đi, nghịch hệ thống một chút, phát hiện mình thế mà đã hoàn thành một cái nhiệm vụ cưỡng chế【 Chạy trốn khỏi miệng tang thi 】, đánh giá cấp bậc nhiệm vụ: G.

[ Có lĩnh phần thưởng nhiệm vụ hay không? ]

Ngô Diệp vừa chờ mong lại thấp thỏm chọn có.

[Tích phân 10, cồn y tế x1]

“Dù gì cũng là nhiệm vụ cưỡng chế, như thế nào mới chỉ cho có 10 điểm tích phân, quá ít đi.” Ngô Diệp vô cùng thất vọng, chỉ lượng tích phân cần để mở cửa truyền tống đã là 1000 tích phân, có nghĩa là cậu còn phải hoàn thành 99 lần nhiệm vụ có độ khó như thế, sau này, cậu còn vận may như hôm nay sao? Ngô Diệp nghĩ đến đám tang thi hung tàn, cảm thấy nản lòng.

Kệ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không phải gϊếŧ tang thi cũng được tích phân sao? Muỗi dẫu bé cũng là thịt, 1000 điểm tích phân mà thôi, cuối cùng sẽ kiếm đủ.

Không biết ba mẹ và A Ly hiện tại thế nào, giờ bọn họ hẳn là đã biết mình mất tích đi? Khẳng định lo chết đi được. Từ từ, hệ thống là trong lúc mình gặp được nguy hiểm trí mạng bị buộc khởi động, cậu nhớ rõ cậu ngồi lên chiếc xe có rèm che, sau đó… Sau đó cậu hình như đang ngủ, mình ngủ sau đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?

“Hệ thống, tôi gặp phải nguy hiểm trí mạng là gì?” Ngô Diệp mơ hồ nhận ra, cậu dường như quên mất chuyện gì.

【 Hít phải lượng lớn thuốc tạo ảo giác dẫn đến tử vong, tai nạn xe cộ tốc độ cao. 】

“Làm sao có thể?” Ngô Diệp kinh ngạc cực kì, cậu ham chơi, nhưng là trong nhà cha mẹ quản chặt, bản thân cậu cũng có hạn độ, chưa bao giờ chơi thứ gì khác người, ví dụ như thuốc phiện. Hệ thống không có lý do gì sẽ lừa cậu, cậu cũng tuyệt đối không có khả năng đi hít thuốc phiện, Ngô Diệp mơ hồ cảm thấy chính mình giống như bị mất một đoạn ký ức quan trọng, nhưng bất kể cậu nhớ lại thế nào, đều chỉ nhớ rõ cậu lên chiếc xe anh cả phái tới đón, cậu lên xe, sau đó đã ngủ, sau lại mở to mắt, đã đến cái thế giới xa lạ đầy khủng bố này.

Không đúng, sau khi cậu ngủ, hình như còn có chuyện gì xảy ra.

Ngô Diệp nghĩ mãi không ra, chỉ có thể hỏi hệ thống, hệ thống lạnh như băng trả lời: 【Chuyện xảy ra trước khi được kích hoạt, không có dữ liệu. 】

Rốt cuộc, sau khi cậu lên xe còn xảy ra chuyện gì?

Cậu chẳng kết thù với ai, nếu có người ra tay, vậy người nhà có thể gặp nguy hiểm hay không?

Hơn nữa, chuyện này là nhằm vào cá nhân mình? Hay là nhằm vào toàn bộ Ngô gia? Ngô Diệp lâm vào trầm tư.

Tại một thế giới khác, trong một gian phòng làm việc sáng ngời.

“Cậu xác định nó thực sự đã lên xe?”

Một người đàn ông mặc vest đi giày da ngồi ở phía bàn làm việc, cau mày, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, bầu không khí trong phòng đông cứng lại.

Người đàn ông đứng ở trước bàn làm việc, khuôn mặt xấu xí, mặc vest đen, cúi đầu, khí thế có chút nghiêm nghị, hắn thấp giọng nói: “Đúng vậy, ông chủ, tôi tận mắt nhìn Vương Kiến dìu hắn lên xe, vẫn luôn theo đuôi hắn lên đến đường cao tốc, chính mắt thấy tai nạn xe cộ xảy ra.”

“Người đó đâu?” Người đàn ông nhíu mày hỏi, mắt sáng như đuốc.

“… Tôi thật sự không biết.” Hắn cũng thực buồn bực, vì cái gì đang yên đang lành người sẽ đột nhiên bốc hơi mất, “Cô ta đã cho hắn hạ đủ lượng thuốc gây ảo giác, cho dù hắn may mắn chạy thoát, tôi cam đoan hắn tuyệt đối sống không nổi.”

“Lại Chu, cậu theo ta đã vài năm, hẳn là hiểu được ta ghét nhất chuyện phát sinh ngoài kế hoạch.” Người đàn ông vẫn như cũ không chút để ý, Lý Lại Chu lại biết hắn đã muốn tức giận tới cực điểm.

“Thực xin lỗi, là tôi làm hỏng chuyện.”

“Thôi, dù sao kế hoạch của chúng ta đã sắp thành công, lát nữa cậu thông báo Andrew, nói cho hắn biết kế hoạch hợp tác trước thời hạn. Buổi chiều ta sẽ về nhà một chuyến, giúp ta cầm túi L‘amour xuống, đêm nay ta muốn cầu hôn tiểu thư Âu Dương.”