Chương 4: Mưu sinh

Ân nhân cứu mạng vẫn cứ sốt cao không tỉnh, nhưng mà, vắc-xin phòng bệnh giống như đã phát huy tác dụng, ít nhất vết thương trên người anh ta không còn tiếp tục chảy chảy mủ và máu đen. Vết thương trên người Tần Vô Hoa rất nhiều, vết máu đầy người, thời tiết lại nóng bức, Ngô Diệp lo lắng vết thương trên người anh ta bị nhiễm khuẩn, ngộ nhỡ chết, cậu liền trắng tay.

“Trước tiên xử lý một chút miệng vết thương.”

Ngô Diệp tại trong phòng đi một vòng, hai tầng nhà nông gia tiểu viện lầu trên lầu dưới tổng cộng có sáu phòng, hai bên đều có mấy gian nhà kề, phía bên phải là phòng bếp, kho lúa kiêm kho đồ linh tinh, bên trái là chuồng heo và chuồng gà. Chuồng heo cùng chuồng gà đều vỡ tảng lớn, bên trong một chút hài cốt nằm ngổn ngang, không biết là người vẫn là động vật. Phòng bếp bị lục tung, mặt đất cùng trên tường vẩy đầy vết máu đã khô, Ngô Diệp bịt mũi tại phòng bếp đi vài vòng, bên trong nồi niêu bát đũa phần lớn còn dùng được, dầu muối gạo đồ ăn tất cả đều bị cướp đoạt sạch. Trên lầu là ba gian phòng ngủ, đóng cửa, mở ra, một gian đầy hài cốt, mùi hôi nồng nặc; hai gian còn lại đã bị người cướp sạch sẽ, chỉ còn lại một cái giường gỗ trụi lủi, một cái tủ quần áo trống trơn, TV bị đập tan tành.

Ngô Diệp phủi đi mạng nhện dính trên ván giường, giơ cái cuốc phòng thân, hai ba nhát đem ván giường bị hỏng đập nát, xé rớt tấm màn mục nát trên cửa sổ, nhặt mảnh gỗ vụn ném lên trên tấm màn, bọc thành một bọc lớn ôm xuống phòng bếp dưới lầu. Ngô Diệp tìm cái chậu sắt lớn mang tới giếng nước khoan áp trong sân, cậu nắm tay cầm bì bõm bì bõm ép một lúc, đường ống mới chảy ra dòng nước màu vàng rỉ sét. Ngô Diệp không ngừng cố gắng ép một lúc lâu, nước cuối cùng cũng trong. Cậu qua lại lấy vài chậu nước, dùng tấm màn cũ lau sạch bát tô và bếp, lại đổ đầy nước vào trong nồi, lấy ra bao diêm vừa tìm được trong tủ treo quần áo, đánh mãi mới đốt được một que, nhanh chóng cầm chút lá khô châm bếp, nhóm lửa đun nước.

May mà Ngô Diệp thích chơi, thường xuyên đi du lịch, có chút kinh nghiệm cắm trại dã ngoại, không phải thật đúng là không có cách nào dùng bếp đất ở nông thôn.

Có gỗ mục dễ bắt lửa, cũng không lâu lắm, nước trong nồi liền sôi. Ngô Diệp đi trước cởϊ áσ sơ mi cùng quần tác chiến thủng lỗ chỗ trên Tần Vô Hoa ra, Ngô Diệp tìm khắp túi quần, chỉ tìm được một túi muối nhỏ, và một cái bật lửa.

“Thật sự là nghèo rớt mùng tơi.”

Ngô Diệp cảm khái một câu, cầm quần áo đến giếng nước khoan áp giặt sạch, sau đó cho vào nồi nước sôi tiêu độc cùng với dao bếp mới tìm được. Tiêu độc xong, vớt lên để ở một bên, lại rửa nồi đun một nồi nước sôi.

Trong lúc nấu nước, Ngô Diệp dùng dao tiêu độc đem sơ mi cắt thành mảnh dài làm băng vải, quần tác chiến khố cũng cắt một ống dùng, còn một ống tạm thời chưa dùng đến, phơi ở thanh sắt bên ngoài.

Ngô Diệp chờ nước trong nồi nguội, múc một chậu bưng đến phòng bên, Tần Vô Hoa vẫn sốt cao hôn mê, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào. Ngô Diệp thở dài, cam chịu vắt mảnh vải đã tiêu độc, cẩn thận lau người cho Tần Vô Hoa.

“Mọe, mặt mũi cũng không tệ lắm, chỉ kém ông đây có chút xíu.” Nếu xem nhẹ cái giọng hâm mộ lại ghen tỵ của Ngô Diệp, cậu cũng không phải nói dối.

Khuôn mặt Ngô Diệp quả thật rất rất không tệ, mắt hoa đào, mũi thẳng, môi củ ấu đầy đặn gợi cảm, ngũ quan đậm chất Á châu đẹp đẽ tinh tế, làn da trắng nõn giống mẹ, nét bút hỏng duy nhất chính là mặt, đã xinh xắn lại còn phúng phính kiểu trẻ con mũm mĩm khiến Ngô Diệp vô cùng đau thương, người lớn cách mấy thì mặt trẻ con vẫn mãi là mặt trẻ con, cũng chỉ nhận được mấy câu ca ngợi xinh đẹp, đáng yêu linh tinh, cùng với khát vọng đẹp giai tàn bạo cool ngầu của Ngô Diệp một trời một vực.

Khuôn mặt Tần Vô Hoa vừa rồi dính đầy vết máu nhìn không ra cái gì, hiện tại rửa mặt xong nhìn lại, hốc mắt rất sâu, mũi thực thẳng, môi rất mỏng, khuôn mặt hình nón, khi nhắm mắt nhếch môi cho người ta cảm giác vô cùng uy nghiêm cùng cấm dục, làn da càng là màu nâu mà Ngô Diệp ao ước, giữa mày hơi chau, quả thực siêu MAN.

Mặt Tần Vô Hoa đã khiến Ngô Diệp không bình tĩnh, dáng người anh ta quả thực khiến Ngô Diệp phát điên, má nó cơ ngực cứng như đá, cơ bụng tám múi tiêu chuẩn, còn có tuyến nhân ngư đặc biệt gợi cảm, trên lưng không có một tia sẹo lồi, điển hình vai rộng eo hẹp chân dài, Ngô Diệp nhìn vài lần cái đống trong đũng quần, quyết định không đả kích tôn nghiêm đàn ông của mình, trực tiếp bỏ qua không lau.

Mịe, tiểu đệ bộ dạng yêu nghiệt như thế, cậu làm lão Đại về sau làm thế nào? Chính là hiện tại chẳng hối hận được, vắc-xin phòng bệnh đã tiêm cho anh ta, ngoại trừ ngồi chờ anh ta tỉnh lại làm đàn em kiêm vệ sĩ, còn có thể làm gì nữa? Không bao giờ tin tưởng truyện X tích phân, nhận một đứa đàn em nghẹn khuất như thế, thiệt chết đi được.

Ngô Diệp vừa nghĩ lung tung, vừa cố gắng dùng cồn y tế giúp Tần Vô Hoa tiêu độc toàn thân, còn dùng mảnh vải băng mấy chỗ bị thương nghiêm trọng. Làm xong hết, Ngô Diệp phát hiện mình lại đói bụng.

Chính là trong phòng không một chút đồ ăn nào, cậu lại không dám một mình đi ra ngoài tìm, Ngô Diệp lấy ra chất dinh dưỡng nhìn nhìn, trong miệng tựa hồ vẫn còn chút mùi thiu khó ngửi. Haiz, thôi, uống chút nước lót dạ.

Mãi đến sẩm tối, Tần Vô Hoa vẫn luôn sốt cao không có chút dấu hiệu tỉnh lại, Ngô Diệp hơi sốt ruột, hỏi hệ thống, hệ thống giả chết không trả lời. Ngô Diệp không có cách nào, chỉ có thể chờ.

Thời gian giữa hè, trời nóng nực khủng khϊếp, sương mù tan hết nắng gắt nướng chín mặt đất. Thi thể nữ tang thi bị cậu đánh chết sau khi hong một buổi chiều, tản ra mùi thối làm người ta buồn nôn, mùi thối không ngừng bay vào từ khe cửa, khiến Ngô Diệp bực dọc.

Ngô Diệp gãi gãi tóc, đứng lên nói: “Thôi, người tốt làm cho trót, nếu đã giúp cô kết thúc thống khổ, vậy giúp thêm một lần, cho cô xuống mồ an nghỉ.”

Cậu cầm cuốc, đào một cái hố vừa phải dưới một gốc cây trong sân, dùng cái cuốc từng chút một vừa đẩy vừa xúc, mang nửa thi thểbỏ vào trong hố. Đầu của nữ tang thi đã bị cậu đập nát bét, xương sọ, óc rơi đầy trên đất, dùng cuốc xúc không được, Ngô Diệp đành phải tìm cái chổi, quét những thứ kia vào. Mới vừa quét hai cái, cái chổi giống như quét đến hòn đá nhỏ, ‘hòn đá nhỏ’ trơn tròn nhoáng cái đã lăn xa cả nửa mét, trời chiều chiếu xuống ‘hòn đá nhỏ’ trong suốt, khúc xạ ra ánh sáng màu đỏ, thoáng chốc đẹp giống như thủy tinh.

Ngô Diệp nhặt ‘tảng đá’ đặt ở lòng bàn tay, ‘tảng đá’ chỉ lớn cỡ ngón cái, trong suốt tỏa ra ánh sáng mê người, so với đá thủy tinh thượng hạng nhất mà Ngô Diệp từng thấy còn đẹp hơn rất nhiều.

“Đây là cái gì?”

【Hạt nhân năng lượng của thể bị nhiễm bệnh độc D ác tính bậc một.】

“Dựa vào, cái thứ này sẽ không thật sinh trưởng ở trong đầu tang thi đi?”

【Đúng vậy.】

Ngô Diệp cầm tinh hạch, giữ cũng không được ném cũng không xong. Giữ lại, nghĩ đến cái thứ này là lấy ra từ đống óc tanh hôi, Ngô Diệp thấy ghê tởm; ném đi, cái thứ này là năng lượng cậu cần để mở truyền tống môn. Dòng đời xô đẩy, hết thảy vì có thể về nhà. Ngô Diệp cầm tinh hạch đến bên giếng, múc nước dùng sức rửa sạch. Tinh hạch sau khi rửa sạch nhìn qua càng thêm trong, nếu không nói, ai có thể biết thứ xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên lại kết xuất trong đầu tang thi ghê tởm khủng bố kia chứ

Ngô Diệp khẽ thở dài, cất tinh hạch vào túi quần, tiếp tục làm việc, đem thi thể chôn ở dưới tàng cây.

Bận bịu xong, Ngô Diệp lần thứ hai trở lại trong phòng, ngồi xuống đất bên cạnh Tần Vô Hoa, nghĩ tình trạng hiện nay của mình, nghĩ người nhà, lòng dạ rối bời không tìm được manh mối, trời tối mịt lúc nào cũng không biết.

Tia tử ngoại có tác dụng ức chế nhất định đối với bệnh độc D, so với ban ngày, ban đêm tang thi rõ rang linh hoạt hơn rất nhiều, tốc độ, khứu giác, thính giác của chúng đều tăng lên gấp bội.

Tận thế lúc đầu, có vô số căn cứ bị thi triều công phá vào buổi tối, hiện nay, những căn cứ còn tồn tại, đều sẽ tổ chức số lượng lớn cao thủ tuần tra phòng thủ ban đêm, dù vậy, vẫn như cũ có rất nhiều thời điểm khó lòng phòng bị.

Ngô Diệp cũng không biết những tin tức đó, cậu chỉ cảm thấy sau khi màn đêm buông xuống, bên ngoài đầu tiên là yên tĩnh đến khủng bố, sau đó thanh âm gào thét đặc trưng của tang thi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng vang, thậm chí càng ngày càng gần, tại ban đêm không chút ánh sáng có vẻ càng khiến người ta sợ hãi.

Ngô Diệp cảm nhận được tang thi tựa hồ so với ban ngày càng hưng phấn, cậu thực sợ hãi, sợ tang thi ngửi được hương vị lại đến vây quét, buổi trưa cậu đã kiểm tra, cửa sắt bên ngoài chịu không nổi chúng nó va chạm thêm.

Ngô Diệp quyết định thật nhanh dựa vào ánh sáng của bật lửa, rón ra rón rén lên căn phòng đầy thi hài trên lầu, lột vỏ chăn ga dính đầy vết máu trên giường, cầm xuống dưới lầu phun đầy thuốc đuổi tang thi, đem vỏ chăn treo lên cửa sổ như tấm màn, đem ga giường nhét vào trong khe cửa, cố hết sức không để khứu giác sắc bén của tang thi ngửi đến mùi của cậu và Tần Vô Hoa.

Không khí trong phòng trở nên cực kỳ tanh tưởi khó ngửi, Ngô Diệp bị huân xông đến mức có chút say xe, nhưng là hiệu quả lại phi thường rõ ràng, âm thanh bên ngoài rõ ràng nhỏ đi nhiều.

Ngô Diệp nhẹ nhàng thở ra, mặc nguyên đồ nằm cạnh Tần Vô Hoa, thời gian dài ở trong căn phòng tanh tưởi gay mũi, không biết là khứu giác thích ứng vẫn là không nhạy, Ngô Diệp cảm giác mùi trong phòng cũng không khó có thể chịu đựng như lúc đầu, hôm nay cậu đã trải qua nhiều chuyện nằm mở cũng không mơ đến, vừa mệt vừa sợ vừa đói, chẳng mấy chốc mệt mỏi mơ màng ngủ.

Nửa đêm về sáng ở tận thế nhiệt độ tương đối thấp, nằm trực tiếp trên nền xi măng lại càng lạnh. Nửa đêm Tần Vô Hoa tỉnh lại, đầu đau kịch liệt, trong lúc mơ màng cảm giác có cái gì đè lên người, hắn bị ép tới không thở nổi, muốn dùng tay đẩy ra, thế nhưng trên người không có tí sức nào.

Hắn nghĩ di chuyển thân thể, thoát khỏi vật nặng đang đè lên mình, kết quả cố hết sức di chuyển được một chút, cái thứ trên người đè càng chặt hơn. Có cái gì đó trơn nhẵn cọ hai cái vào hõm cổ của hắn, hơi thở ấm áp phun lên cổ, hơi ngứa, trong đầu sắp bị thiêu nóng thành cháo khét của Tần Vô Hoa lóe lên một gương mặt lo lắng kinh hoàng, tính cảnh giác rèn luyện ra thế nhưng chậm rãi thả lỏng, chậm rãi, hắn nghe tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai, một lần nữa rơi vào hôn mê.

Ngày tiếp theo, Ngô Diệp tỉnh lại, phát hiện mình lấy Tần Vô Hoa làm gối ôm thịt người ngủ cả đêm, tay chân còn giống như bạch tuộc gác cả lên người người ta. Là một người đàn ông ‘chính trực’, Ngô Diệp không có nghĩ nhiều cái gì, đơn thuần cảm thấy tật xấu từ nhỏ thích ôm đồ vật lúc ngủ của mình có chút mất thể diện.

Dù sao anh ta hiện tại hôn mê chẳng biết gì, cho dù tỉnh lại biết, cậu chỉ ôm anh ta ngủ cả đêm cũng chẳng làm gì khác, anh cũng không phải con gái, chẳng lẽ còn có thể khóc đòi mình phụ trách sao? Nhị thiếu hớn hở vất đoạn lịch sử đen tối này ra sau đầu.

Trong mấy ngày kế tiếp, Tần Vô Hoa sốt cao giảm xuống một chút, nhưng vẫn không tỉnh lại. Ngô Diệp học từ bộ phim kinh điển《 Cái xác không hồn 》, khoác lên ga giường phun đầy thuốc đuổi tang thi, đi dạo xung quanh phòng ở vài vòng, cậu không dám đi quá xa, cũng gặp được hai ba lần tang thi, sức mạnh của thuốc đuổi tang thi cũng không lớn như cậu tưởng, tang thi chần chờ đi qua, không ngoại lệ đều nhìn thấu ngụy trang của cậu.

Ngô Diệp chạy thoát hai lần, xử lý một con tang thi tuổi già sức yếu, thành công đạt được 1 điểm tích phân, chịu đựng ghê tởm mở đầu tang thi nhưng lại không tìm được tinh hạch. Cậu ý thức được, không phải mỗi một con tang thi đều có tinh hạch.

Mà càng tiếc nuối chính là, Ngô Diệp mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng tìm tòi vài vòng tại phụ cận phòng ở, không tìm được bất cứ thứ gì có thể ăn được, chỉ có thể chấp nhận ăn chất dinh dưỡng uống nước khoáng. Chất dinh dưỡng hương vị ghê tởm cực kỳ, nhưng không thể phủ nhận, nó là thứ tốt để no bụng, một cái đủ cậu và Tần Vô Hoa no cả ngày.

Mặt khác, ăn nhiều ngày như vậy, cậu mơ hồ cảm thấy tố chất thân thể mình giống như được đề cao. Hai ngày trước lúc xử lý lão tang thi, cậu rõ ràng cảm giác khí lực của mình càng lớn.