Chương 8: Hiểu lầm

Kỷ Vân cũng kinh sợ, đương nhiên cậu ta không phải đồ ngốc không kiến thức giống Ngô Diệp, cậu ta kinh ngạc nhìn Tần Vô Hoa, vẻ mặt như đang nhìn quái vật. Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, Kỷ Vân lăn lộn tại tận thế một năm rưỡi, sau khi dị năng giả lần lượt thức tỉnh, cậu ta tổ đội với khá nhiều dị năng giả, ngoại trừ dị năng giả cấp hai đỉnh giai, cho tới giờ cậu ta chưa từng thấy dị năng giả nào có thể làm được một chiêu lấy mạng kinh khủng như thế, người bị gϊếŧ còn là một dị năng giả cấp hai sơ cấp đã cuồng hóa, sức mạnh có thể sánh bằng cấp hai điên phong. Càng đáng sợ chính là, người trước mắt này lại mới vừa thức tỉnh dị năng! Trong lòng Kỷ Vân kinh hoàng.

Tận thế, lấy thực lực vi tôn.

Ánh mắt Kỷ Vân nhìn Tần Vô Hoa chỉ còn lại tôn kính và cuồng nhiệt, ý tưởng cầu báo ân dưới đáy lòng theo thanh âm của tia sét kia, vỡ vụn.

Ánh nhìn của Tần Vô Hoa thản nhiên lướt qua Kỷ Vân, dừng lại trên người Ngô Diệp. Hắn thật sự không nghĩ tới, trong cảnh sống chết trước mắt, tên nhóc kia thế nhưng vẫn không bỏ hắn lại. Trên đời này có thể đối xử hắn như vậy, ngoài đám anh em vào sinh ra tử từ trước tận thế kia, có lẽ cũng chỉ có cậu nhóc này.

Nhưng mà vì cái gì? Bọn họ rõ ràng chẳng quen, Tần Vô Hoa không hiểu.

Lúc này, Ngô Diệp mới phát hiện, Tiềm lực cỗ* mà cậu dốc lòng chăm sóc gần hai mươi ngày đã tỉnh lại, ôi chao, chờ chút: “Vừa rồi tia sét kia là anh chém ra à?” Gật đầu, gật đầu nhanh.

*Cổ phiếu có tiềm năng, ví Tần Vô Hoa như cổ phiếu có khả năng mang lại lợi nhuận cao.

Ánh mắt Ngô Diệp quả thực quá sáng, Tần Vô Hoa không hiểu sao cảm thấy lỗ tai hơi nóng, hắn không tự giác dời tầm mắt, mặt không đổi sắc nói: “Trước tiên phải rời đi nơi này, vừa rồi tiếng động quá lớn, tang thi quanh đây rất nhanh sẽ đuổi đến.”

Ngô Diệp có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Tần Vô Hoa, nghe được tang thi quanh đây sắp tới, lập tức đem lời muốn nói nuốt xuống, lên tiếng đồng ý.

“Từ từ, lão Đại, viên tinh hạch này là của ngài.” Kỷ Vân sống khó khăn, tự nhiên không thể để sót tinh hạch của Vương Hòa, cậu ta có dao dã chiến, trước đây nhận nhiệm vụ vẫn thường xuyên làm công việc thu gom kiểu này, có thể nói mức độ thuần thục đã ngang cấp đại sư, lúc này mới qua thời gian vài câu nói, Kỷ Vân đã lấy xong tinh hạch nóng hổi từ trong đầu Vương Hòa ra, dùng nước mưa rửa sạch, để cùng súng lục, cung kính nâng đến trước mặt Tần Vô Hoa.

Ngô Diệp: “. . .” Má ơi, tốc độ ôm đùi cũng quá chuyên nghiệp đi? Quả thực có thể sáng mù mắt cẩu.

Tần Vô Hoa nhìn Kỷ Vân, thực thức thời, lòng dạ cũng không tồi. Tại tận thế không thiếu người thức thời, nhưng là có vài nhiệt huyết tại thời khắc sinh tử không lùi bước giống Kỷ Vân đã không còn nhiều lắm, gặp được cũng xem như là duyên số.

“Đồ vật. . .” Tần Vô Hoa cảm giác mình sắp bị ánh nhìn nóng bỏng nướng cháy, không thể không đem câu ‘Cậu giữ lấy’ nuốt xuống, sửa thành: “Cậu đưa cho cậu ấy, đi nhanh lên.”

Ngô Diệp nháy mắt mặt mày hớn hở, cậu quả nhiên không nhìn lầm người!

Kỷ Vân lấy đồng dạng thái độ cung kính đem tinh hạch đưa cho Ngô Diệp, ba người nhanh chóng lui về trang trại trước khi tang thi đuổi tới. Vương Hòa dùng sung lục bắn nát dây xích bên ngoài, cũng không có phá hỏng cổng sắt, cài then sắt vào lại dùng được như cũ. Ngô Diệp cũng không cố ý tránh hai người kia, lấy thuốc đuổi tang thi từ ba lô ra, phun hết chỗ thuốc còn lại lên cửa chính.

Ba người trở lại căn phòng Ngô Diệp ở lúc trước, nín thở tập trung tinh thần không dám phát ra một tiếng động.

Vừa rồi động tĩnh rất lớn, thu hút đến ít nhất mấy trăm tang thi, hình thành một thi triều cỡ nhỏ, Ngô Diệp nghe tiếng gào thê lương mà da đầu tê dại. Đội quân tang thi đến trễ một bước tìm khắp nơi cũng không thể tìm thấy nhiều con mồi hơn, đành miễn cưỡng chia nhau ăn thi thể đã ‘không còn mới mẻ’ của Vương Hòa, kén chọn bỏ lại bộ phận bị nhiễm ác tính, sau đó tản ra trong đêm mưa quanh quẩn không mục đích.

Tần Vô Hoa cùng Kỷ Vân đều chuẩn bị ác chiến một phen, kết quả không nghĩ tới tang thi triều thế nhưng cứ như vậy nhẹ nhàng rút khỏi.

Bên ngoài đã không còn động tĩnh, Kỷ Vân tò mò hỏi Ngô Diệp: “Cậu vừa phun cái gì vậy?”

Ngô Diệp nghĩ tới thời điểm nguy hiểm vừa rồi, Kỷ Vân vẫn không bỏ mặc cậu thậm chí còn chủ động để cậu chạy trốn, hai người họ đã là quá mệnh giao tình*, tại ‘quê nhà’ đám bạn xấu kia đâu có mấy người có tình nghĩa như vậy? Địa vị của Kỷ Vân trong lòng Ngô Diệp nháy mắt đã tăng lên tới vị trí anh em tốt, Ngô Diệp luôn luôn không có cảnh giác đối với anh em tốt, thuận miệng nói: “Thuốc đuổi tang thi.”

*Tình cảm đã trải qua việc sinh tử có nhau

Ánh mắt Kỷ Vân trừng càng lớn: “Cái gì? Thuốc đuổi tang thi? Cậu kiếm ở đâu ra?”

Ngô Diệp đang phiền muộn xem giải thích thứ phức tạp như Hệ thống lính đánh thuê như thế nào, Tần Vô Hoa thản nhiên quét mắt hai người bọn họ, ánh mắt dừng trên người Kỷ Vân, lạnh lùng nói: “Cậu hỏi quá nhiều.”

Tần Vô Hoa mê man hơn hai mươi ngày, ngoại trừ tỉnh lại mỗi nửa đêm, có khi trong lúc mê man cũng có thể cảm giác đến tình huống bên ngoài, bởi vậy, không thể tránh khỏi nghe được Ngô Diệp ‘lầm bầm lầu bầu’ cò kè mặc cả với hệ thống. Vốn dĩ, hắn không xác định được có phải mình đang nằm mơ hay không, bây giờ nghe Ngô Diệp nói thuốc đuổi tang thi liền hiểu được, không phải hắn nằm mơ, mà là trên người Ngô Diệp quả thật ẩn giấu bí mật khó lường. Nếu thuốc đuổi tang thi là thật, như vậy vắc-xin phòng bệnh Ngô Diệp đã nói, cậu ta giao dịch với ai đây?

Lòng người dễ đổi, Tần Vô Hoa hiểu và cảm nhận sâu sắc hơn so với bất cứ ai, theo bản năng, hắn không hy vọng bí mật của Ngô Diệp bại lộ trước mặt người ngoài.

Ngô Diệp vội ngậm miệng, Kỷ Vân nhận ra mình hỏi quá nhiều, nôn nóng giải thích: “Lão Đại, ngài đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, thật đấy.”

Tần Vô Hoa nhớ tới thời điểm vẫn còn mê man, hình như nghe Ngô Diệp nói chờ mình tỉnh muốn thu mình làm đàn em số 1 vân vân, lập tức chỉ vào Ngô Diệp lời ít mà ý nhiều: “Lão Đại.”

Kỷ Vân và Ngô Diệp đều trợn tròn mắt.

Kỷ Vân suy cho cùng vẫn là người đã trải qua muôn vàn thử thách, thái độ nháy mắt nghiêm chỉnh, dứt khoát hô: “Lão Đại!”

Nội dung vở kịch thay đổi quá nhanh, đầu óc Ngô Diệp có chút chết máy, từ khi biết trên đời này còn có dị năng giả “thần thánh”, cậu đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng ăn vạ, cầu xin sống chết nhất quyết ôm chặt đùi, lúc trước bị Kỷ Vân giành trước, còn bực mình một chút. Kết quả, khí thế của cậu còn chưa kịp chấn động, đã thu hai đàn em, chẳng lẽ đây là ngạo khí bức người trong truyền thuyết?

Ngô Diệp dù sao cũng là một nhị thiếu tiêu chuẩn, tiếp xúc các mặt của xã hội nhiều, giật mình một chút, rất nhanh đã khôi phục lại thành một ‘Thiên minh’ khí thế cao lãnh, học nam nhân vật chính ở trang X khí phách (giả) thâm trầm (ngầu) nói một câu: “Ừ, yên tâm đi, chỉ cần hai người yên ổn đi theo tôi, cam đoan hai người có thịt ăn.”

Nhìn Ngô Diệp kéo căng mặt búp bê cố ra vẻ đứng đắn, khuôn mặt lạnh lung của Tần Vô Hoa thế nhưng hiện lên tia cười.

Kỷ Vân khϊếp sợ, vừa nghe được từ thịt, miệng đã lập tức tiết ra lượng lớn nước bọt. Không phải cậu không tiến bộ, từ khi tận thế bùng nổ đến nay cũng đã một năm rưỡi, người sống sót bình thường muốn ăn một bữa cơm no đều không dễ, ăn thịt? Nói đùa, đó là thứ người bình thường ăn nổi sao?

Thịt heo đóng hộp lúc trước đổi cho Ngô Diệp cũng là đồ ăn chuyên dụng của Vương Hòa, cậu cũng chỉ được ngửi thôi.

Đầu óc Kỷ Vân bắt đầu ra sức vận hành, cậu chưa thấy Ngô Diệp ra tay, nhưng có thể khẳng định, thân thủ Ngô Diệp không được tốt lắm, nếu không đã không đến mức sợ Vương Hòa. Thủ hạ của cậu ta có một cao thủ như Tần Vô Hoa có thể đánh dị năng giả cấp hai đỉnh giai tơi tả, còn có thể lấy ra thứ mới nghe thấy lần đầu như thuốc đuổi tang thi, chẳng lẽ cậu ta là tiểu công tử của thế lực lớn nào đó? Kỷ Vân tưởng tượng chút quá, càng nghĩ còn càng cảm thấy nhất định là vậy. Tuy rằng đáy lòng cậu cảm thấy Ngô Diệp có chút ‘ngốc’, nhưng mà thu hồi sự coi thường, một lòng hưng phấn vì mình cuối cùng có thể kề cận đại nhân vật.

Vì thế, hiểu lầm tuyệt vời đã sinh ra như vậy.

Ngô Diệp và Kỷ Vân đều là người thường, căng thẳng thần kinh hai ngày nay, cuối cùng cũng thả lỏng, đều mệt lả người, cởϊ qυầи áo ướt ngã xuống giường liền ngủ. Tần Vô Hoa mới thức tỉnh dị năng, vừa tỉnh lại liền gặp được nguy hiểm sống chết buộc phải ra đại chiêu, hao sạch năng lượng, cũng thấy mệt mỏi, nhìn chằm chằm Ngô Diệp cùng Kỷ Vân trong chốc lát, quyết định nằm ở giữa hai người. Nằm xuống xong, Tần Vô Hoa lại không dấu vết đẩy Kỷ Vân sang cạnh, trong lúc mơ màng, cảm giác nhiều thêm một cái ‘đồ vật’ ấm áp quen thuộc trên người, Tần Vô Hoa rốt cục yên tâm ngủ.

Đồng hồ sinh học của Kỷ Vân bị tận thế tôi luyện đến tương đối chuẩn, khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện bên đường chân trời, cậu liền mở mắt. Tần Vô Hoa thức dậy còn sớm hơn một chút, Kỷ Vân vừa động hắn liền quay sang. Kỷ Vân bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú đến mức da đầu tê dại, liếc nhìn Ngô Diệp vẫn đang ngủ say bị hắn ‘ôm’ vào trong ngực, Kỷ Vân đột nhiên hiểu rõ —— thì ra hai người bọn họ là loại quan hệ này. Lập tức lại hối hận, sớm biết quan hệ giữa hai người họ là loại này, cậu đã không ngủ cùng phòng với họ, chỉ mong hai người đừng ghét cậu phá chuyện tốt của họ, chuyện này thực không thể trách cậu, ai bảo bọn họ không nói sớm?

Từ trước khi tận thế bùng nổ, Hoa quốc cũng đã có không ít nghị viên đưa ra việc hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, tuy rằng bởi vì tận thế đột nhiên bùng nổ không thể thực hiện, nhưng là ở tận thế tỷ lệ tồn tại của nữ giới thấp hơn nam giới rất nhiều, tại hoàn cảnh tàn khốc này, hai người đàn ông góp gạo thổi cơm chung đã không phải chuyện lạ gì.

Hai người này sao lại không nói rõ ràng? Cậu thoạt nhìn giống như lão già cổ hủ sao?

Kỷ Vân cũng chỉ dám oán thầm trong lòng một chút, hai tay tạo thành chữ thập làm động tác giải thích với Tần Vô Hoa, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, cực biết điều thay bọn họ đóng kĩ cửa.

Tần Vô Hoa: “. . .”

Nhưng mà, sự thật là, Ngô Diệp dùng cả tay chân như con bạch tuộc quấn lên người Tần Vô Hoa, còn Tần Vô Hoa có giá trị vũ lực cao tại sao không đá bay cậu, Tần nào đó tỏ vẻ, hắn cũng không rõ lắm.

Từ khi Ngô Diệp đến thế giới này, lần đầu tiên ung dung ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới dậy, thức dậy phát hiện dưới thân mình có một cái đệm bằng thịt người, một đôi mắt xếch hẹp dài sắc bén sâu thẳm nhìn cậu, mặt Ngô nhị thiếu lập tức đỏ, nhanh như gió ngồi dậy, ngoài mạnh trong yếu nói: “Nhìn cái gì, tôi thích ôm đồ lúc ngủ thì sao nào?”

Tần Vô Hoa mặt không đổi sắc đứng lên, lạnh như băng nói: “Không sao.”

Ngô Diệp: “. . .”

Rất nhanh, Ngô Diệp đã cảm nhận được ích lợi từ việc có đàn em rồi.

Kỷ Vân thực chịu khó, mới sáng sớm giặt sạch quần áo cùng giày ướt Ngô Diệp thay ra, phơi cẩn thận. Lên lầu kiểm kê chỗ vật tư chẳng nhiều nhặn gì của Vương Hòa để lại, nấu một nồi cháo loãng, hâm nóng bánh rán, đi một vòng khu vực xung quanh, hái về rất nhiều rau dại Nhị thiếu chẳng biết, xào xào, trộn trộn, nấu ba món, mặc dù gia vị sơ sài, mùi vị những món ăn này cũng không được ngon lắm, nhưng ở tận thế, đây đã được coi là một bữa sáng tương đối thịnh soạn. Ngô Diệp ăn chất dinh dưỡng chua có mùi thiu nhiều ngày như vậy, ngẫu nhiên đổi khẩu vị, tất nhiên là tương đối vừa lòng.

Tần Vô Hoa yên lặng nuốt xuống miếng rau trộn tắc trong họng , miệng toàn mùi đất, nhìn Ngô Diệp vui vẻ vừa ăn vừa thích thú nhìn ngó xung quanh, trong lòng không biết tại sao có chút khó chịu —— mấy món ăn này, ngon ở chỗ nào?