Chương 9: Rời đi

Ăn sáng xong, Ngô Diệp làm Lão Đại tỏ vẻ không thể tiếp tục ở trong này nữa, muốn đi căn cứ gần đây nhìn xem, đổi ít vật tư. Tần Vô Hoa ánh mắt tối lại, tỏ ý hết thảy nghe theo sự sắp xếp của lão Đại. Kỷ Vân tương đối phấn chấn, căn cứ Lam thành cách nơi này gần nhất, cậu lo lắng sự an toàn của thầy, buổi sáng còn không biết nói như thế nào để hai người kia trở lại chỗ đó đâu, giờ thì tốt rồi.

Căn cứ Lam thành cách chỗ này khoảng 20km, nếu không đi quốc lộ mà đi đường tắt qua thì cách khoảng 15 – 16 km. Xe bán tải của Vương Hòa đã hết xăng, Ngô Diệp ‘không tính toán hiềm khích lúc trước’ định mua chịu xăng của hệ thống, hệ thống lại vẫn ghi thù cậu lần trước nói nó vô dụng, dù cho Ngô Diệp nịnh nọt hết mức, cũng không bán chịu cho cậu. Không có biện pháp, chỉ có thể đi bộ trở về. Dựa theo tốc độ hành quân bình thường của bộ đội, tốc độ đi khoảng 4-5 km/h, dựa theo tốc độ này, nếu bọn họ đi tắt thì mất khoảng 3-4 giờ có thể đến Lam thành, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trên đường không gặp phải tang thi. Lúc này đã không còn sớm, phải nắm chặt thời gian, mới có thể tại có khả năng xảy tình huống bất thường, đến được Lam thành trước khi trời tối.

Đồ đạc của Ngô Diệp thật sự không nhiều lắm, chỉ có một ba lô, một cây cung, mười lăm mũi tên, một khẩu súng lục không đạn, một ống tiêm vắc-xin phòng bệnh đã hết, non nửa ống chất dinh dưỡng, còn có hơn hai mươi viên tinh hạch Kỷ Vân cướp từ chỗ Vương Hòa, cậu cực hào phóng đem tinh hạch chia đều cho Tần Vô Hoa và Kỷ Vân, không giữ lại một viên nào. Ngoài tinh hạch, trong đống đồ còn lại của Vương Hòa, còn có ba ký gạo, sáu cái bánh rán hành, một túi muối ăn nhỏ, nửa bao thuốc lá kém chất lượng, ba cây súng máy bán tự động không đạn đã bị mài mòn nghiêm trọng, ngoài ra còn có một chút đồ linh tinh khác.

Kỷ Vân đưa Ngô Diệp xem qua mấy thứ này xong cất lại vào túi vải buồm, dễ dàng xách trên tay.

Trước khi xuất phát, Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa phân công công việc, dùng chai nước khoáng đựng chỗ cháo buổi sáng ăn còn, số chai còn lại toàn bộ dùng để chứa nước sôi Kỷ Vân đun lúc sáng. Ba lô chứa đầy cháo và nước trở nên thực nặng, Tần Vô Hoa không nói một câu liền lấy ba lô từ tay Ngô Diệp đeo lên lưng. Ngô Diệp chỉ cần đeo bao đựng tên, cầm cung tên trang bị gọn nhẹ ra trận —— bao đựng tên là lúc Ngô Diệp lần thứ hai đổi tên thép, bằng vào ba tấc lưỡi xảo trá xin tới ‘Nguyên bộ trang bị’ từ hệ thống.

Ngô Diệp có chút không nỡ rời đi trang trại đã 20 ngày nay, hệ thống tuyên bố một cái nhiệm vụ cưỡng chế — đi căn cứ Lam thành.

Mưa to liên tục hai ngày hai đêm rốt cục xối thấu mặt đất khô hạn nứt nẻ, cỏ dại một lần nữa mọc um tùm trên ruộng đất bỏ hoang, cái nóng từ lúc vào hè đến nay dường như cũng bị xua đi ít nhiều, không khí sau cơn mưa đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.

Ngô Diệp là dân thành phố chính hiệu, trước khi cha Ngô phát tài, ông bà nội Ngô Diệp đều là công nhân xí nghiệp nhà nước, Ngô Diệp là sau khi cha Ngô phát tài mới sinh ra, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua sinh hoạt ở nông thôn, lớn lên đi du lịch cắm trại dã ngoại cũng là lái Hummer thay đi bộ. Cậu từng này tuổi chưa bao giờ đi bộ nhiều như vậy, huống chi vẫn là đường bờ ruộng gập ghềnh đầy cỏ dại rộng hẹp không đều!

Sau lần thứ mười Ngô Diệp suýt rơi vào ruộng bùn, cậu quyết đoán từ bỏ việc đi đường tắt, lấy lão Đại thân phận việc công làm việc tư yêu cầu mọi người đi quốc lộ.

Tần Vô Hoa nhìn câu đi gian nan như vậy đã sớm nghĩ không đi đường tắt, Kỷ Vân tỏ vẻ hết thảy nghe theo lão Đại chỉ huy, không có bất luận ý kiến gì.

Đi vòng một đoạn ngắn, trở lại đường quốc lộ trải rộng vết rạn mọc đầy cỏ hoang, Ngô Diệp rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đi với tốc độ cao nhất trong chốc lát, hệ thống bỗng nhiên tuyên bố tùy cơ nhiệm vụ 【 Săn gϊếŧ tang thi chó 】.

Ngô Diệp chưa kịp nhắc nhở, Kỷ Vân cũng đã giành trước nói: “Mau tìm chỗ trốn, có 10 tang thi đang rất nhanh hướng về phía chúng ta.”

Ngô Diệp hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Kỷ Vân phát hiện tốc độ tang thi di chuyển vô cùng nhanh, sốt ruột nói: “Lát nữa giải thích cho anh sau, bên kia có chiếc xe, chúng ta mau tránh qua.”

Sau khi Tần Vô Hoa thức tỉnh dị năng, năm giác quan càng sắc bén, đã ý thức được tang thi lần này có chút không giống bình thường, một bên rất nhanh hướng xe tải bỏ đi chạy, một bên nói với Ngô Diệp: “Cậu cố gắng trốn phía sau tôi, không phải sợ.”

Nhị thiếu nháy mắt tức giận: “Ai sợ?”

Tần Vô Hoa: “Nghe lời.”

Nhị thiếu: “…” Nhị thiếu ở trong lòng nghẹn một hơi, mọe, như thế này nhất định phải làm cho anh trông thấy sự lợi hại của lão Đại tôi!

Nghĩ là nghĩ như vậy, chờ đến lúc bò được lên xe tải, Ngô Diệp theo bản năng đứng ở phía sau Tần Vô Hoa —— đưa lưng về phía anh ta.

Mười con tang thi chó rất nhanh từ bốn phương tám hướng bọc đánh lại đây, lông trên người chúng rụng trụi lủi, thân thể thay đổi rất nhiều, rõ ràng so giống chó bình thường lớn gấp đôi, hoàn toàn nhìn không ra chủng loại ban đầu, thịt màu đỏ sậm lộ ra bên ngoài, ánh mắt biến thành màu tro đυ.c ngầu, há miệng dữ tợn lộ ra răng nanh sắc bén, giữa kẽ răng chảy ra dịch – thể đen xám sềnh sệch, yết hầu phát ra tiếng gào thét hưng phấn, như tên bắn vọt đến.

Cùng lúc tiếng sấm sét vang lên, mũi tên phiếm ánh sáng lạnh phá không mà ra, hai tang thi khuyển theo đó ngã xuống, nện mạnh trên nề đất, lăn thật xa, một con sọ bị nổ tung, một con bị xuyên thủng đầu.

Hệ thống làm ra cung tên có tầm sát thương xa hơn, lực xuyên thấu kinh người, kết hợp với tên thép ở khoảng cách gần lực bắn có thể so với súng máy hạng nặng, ngoài ra còn có ống ngắm hồng ngoại tinh chuẩn, ở một mức độ nào đó bù lại Ngô Diệp khiếm khuyết. Nhưng là ưu điểm có nhiều hơn nữa cũng vô pháp hoàn toàn thay đổi nhược điểm lớn nhất của cung tên —— đổi tên chậm.

Đến lúc Ngô Diệp bắn thủng con tang thi chó thứ hai, một con tang thi chó cao lớn ra sức nhảy một cái, hai chân trước thế nhưng sinh ra vuốt sắc, gần như xuyên thủng cửa xe bằng thép dày, móc chặt ở trên xe, thân thể nửa treo ở bên ngoài.

Trong khoảnh khắc tang thi chó nhảy lên xe, thân ảnh Kỷ Vân quỷ mị xông lên phía trước, đao dã chiến chuẩn xác đâm vào mắt tang thi chó, trực tiếp xuyên thủng đại não. Óc xám trắng cùng chất nhầy màu bụi bắn đầy người cậu ta.

“Cẩn thận, tránh ra!”

Lại một tang thi chó nhảy vọt lên, Kỷ Vân ngả người ra sau, mũi tên của Ngô Diệp cũng theo đó bay ra, trực tiếp đâm xuyên yết hầu, xuyên qua đầu đóng đinh tang thi chó trên đất.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái tang thi chó lặng yên không một tiếng động mà từ đuôi xe nhảy lên, Ngô Diệp cảm giác đến, quay đầu chỉ thấy bóng đen chợt lóe, tang thi chó đã tới gần trước người, cách trong gang tấc, giống như có thể ngửi được mùi tanh hôi nồng nặc từ miệng nó.

‘Bùm’, một tiếng sấm sét, tang thi chó lại bay ngược ra ngoài, văng mạnh trên nên xi măng phía ngoài xe, óc văng khắp nơi, trên người bốc lên khói đen.

Lại một lần nữa, cái chết gần đến thế.

Ngô Diệp sắc mặt trắng bệch, cố hết sức, mới nhịn xuống không có ở trước mặt hai đàn em mất mặt.

“Thu thập tinh hạch, lập tức rời đi.” Tần Vô Hoa nói.

Kỷ Vân gật gật đầu, nhảy xuống xe, nắm đao dã chiến thuần thục thu dọn chiến trường.

Ngô Diệp kinh hãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, ngồi xổm không động đậy.

Trước mạt thế Tần Vô Hoa từng đảm nhiệm chức vụ sĩ quan huấn luyện bộ đội đặc chủng trong một thời gian ngắn, đám tinh anh được chọn vào bộ đội đặc chủng ngầm gọi hắn là ‘Huấn luyện viên ma quỷ’, binh lính dưới tay hắn nếu dám yếu ớt nhát gan giống Ngô Diệp như vậy, hắn sớm không nói hai lời đá bay. Chính là đến phiên Ngô Diệp, hắn đừng nói xuống tay, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, hắn thế nhưng ngay cả một câu nói nặng đều nói không nên lời.

Tần Vô Hoa do dự một chút, vươn tay vỗ vỗ đầu Ngô Diệp: “Đừng sợ.”

Ngô Diệp nháy mắt giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy giật đến ba thước: “Ai sợ, ai sợ? Ông đây mới không sợ!”

Tần Vô Hoa nhíu mày: “Tuổi còn nhỏ mà đã mở miệng nói đầy lời thô tục còn ra cái gì?”

“… Anh mới tuổi còn nhỏ, cả nhà anh đều tuổi còn nhỏ, ông đây đã 23, 23!” Nhị thiếu trước sau bị điểm trúng tử huyệt, giá trị giận dữ nháy mắt chạm đỉnh.

Tần Vô Hoa và Kỷ Vân đang thu thập tinh hạch đồng thời nhìn cậu, vẻ mặt chói lọi không tin.

Nhị thiếu: “…”

Trận chiến này chiến lợi phẩm tương đối nhiều, mười một tang thi khuyển bị gϊếŧ đều có tinh hạch, 2 viên tinh hạch cấp 1 trong suốt, 3 viên chuẩn cấp 2 màu hồng nhạt, 5 viên tinh hạch cấp 2 màu đỏ tươi, 1 viên lớn hơn hẳn những viên khác, màu hồng pha cam, phải là hiện nay ít có tinh hạch chuẩn cấp 3.

Kỷ Vân cảm khái nói: “Tang thi tiến hóa tốc độ càng lúc càng nhanh, không biết nhân loại chúng ta còn có thể giãy dụa bao lâu?”

Ngô Diệp nói: “Nói cái gì ủ rũ nói, tôi tin tưởng các cậu nhất định có thể chiến thắng tang thi, đoạt lại quê hương.”

Tần Vô Hoa cảm thấy lời Ngô Diệp nói có chút kỳ quái, nhưng hắn suy nghĩ chỗ này gần căn cứ như vậy đã xuất hiện tang thi chuẩn cấp 3, ở khu vực tai họa nghiêm trọng nhất có phải đã xuất hiện tang thi cao cấp rồi không?

Kỷ Vân hơi có chút nổi giận nói: “Chỉ mong vậy.”

Hiện tại Ngô Diệp không có năng lực cung cấp tài nguyên gì cho các đàn em, bởi vậy thực công bằng mà dựa theo nguyên tắc phân phối theo mức độ lao động, chia tinh hạch.

Kỷ Vân nhận được 1 viên tinh hạch cấp 2, Ngô Diệp chiếm được 1 viên bậc 1, 1 viên chuẩn cấp 2, 1 viên cấp 2, còn lại toàn bộ là Tần Vô Hoa săn được. Tần Vô Hoa bổ sung cùng tăng lên dị năng đều cần tinh hạch, cũng không khách sáo.

Trừ bỏ lấy được tinh hạch bên ngoài, trong trận chiến này Ngô Diệp còn đạt được 20 điểm tích phân, tang thi cấp 1 được 1 điểm, chuẩn cấp 2 được 5 điểm, cấp 2 là 10 điểm, hoàn thành tùy cơ nhiệm vụ dựa theo đánh giá cấp bậc nhiệm vụ đạt được 4 điểm thưởng.

Ngô Diệp nháy mắt trả sạch toàn bộ nợ nần, phút chốc biến thành ‘Kẻ có tiền’ . Cậu vốn định dùng tích phân cùng tinh hạch đổi ống giảm thanh và đạn ở chỗ hệ thống, hệ thống chưa hồi phục cậu, bảng điều khiển hệ thống bỗng nhiên nhiều ra một cái nút: gien cường hóa.

【 Đây là cái gì? 】 Ngô Diệp buồn bực, vươn tay chọn, mới vừa ấn xuống, Ngô Diệp cảm giác thân thể hơi tê, giống như bị điện giật một chút. Tập trung nhìn lại, tích phân 5, tinh hạch 0.

Ngô Diệp vừa sờ, tinh hạch vừa đến tay để trong túi quần đã biến thành một nhúm bột phấn, cậu không nhịn được hô ra tiếng: “Tại sao có thể như vậy?”

Kỷ Vân ân cần hỏi: “Lão Đại, làm sao vậy?”

Tần Vô Hoa im lặng nhìn cậu.

Ngô Diệp tức giận nói: “Không có việc gì.”

Phía dưới bảng điều khiển hệ thống xuất hiện một thanh tiến độ màu xanh lá —— gien cường hóa bậc 1, tiến độ: 2. 1%.

【 Hệ thống, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? 】

【 Chuyển hóa năng lượng tinh hạch, cường hóa gien, tăng cường thể chất của kí chủ. 】 hệ thống lạnh như băng giải thích.

【 Tại sao tôi không có một chút cảm giác nào? 】

【… 】

【 Được rồi, cường hóa đến 100% sẽ có hiệu quả như thế nào? 】

【 Mở khóa đoạn gien bậc 1. 】

Ngô Diệp giống như ngửi được một chút hương vị ngạo khí bức, dùng lý trí kiềm chế hưng phấn hỏi: 【Sau khi mở khóa đoạn gien thì sao? Có phải là có thể có được dị năng không? 】 có tên đàn em trâu bò tất nhiên khí phách, chính là làm Lão Đại giá trị vũ lực không trấn nổi tràng, thực bực bội.

Hệ thống nhắc nhở một câu thực đúng trọng tâm: 【Mở khóa đoạn gien cần 1000 điểm tích phân. 】

【… 】 Ngô nhị thiếu nháy mắt không có hứng thú hỏi tiếp nữa.

Qua giữa trưa, nhiệt độ không khí dần dần khôi phục như trước. Đoàn người Ngô Diệp vừa đi vừa chiến đấu chẳng mấy chốc đến buổi chiều, theo khoảng cách càng ngày càng gần căn cứ Lam thành, trên đường dần dần có thể nhìn thấy một ít ô tô ầm ầm chạy qua, từ chói mắt siêu xe đến khí phách xe thiết giáp, từ xe tải cồng kềnh đến các loại xe dân dụng có rèm che rồi xe máy, các loại xe cái gì cần có đều có, xuất hiện tần suất cao nhất phải kể tới xe bán tải thực dụng, chịu được va chạm, vừa có thể chở người lại có thể chở hàng. Lúc này đã gần chạng vạng, phần lớn xe đều chạy về hướng Lam thành. Đoàn đội có thể mua được xe tốt để ra khỏi thành săn tang thi, đều có cao thủ ở, trên xe ít nhiều đều có chút thu hoạch. Thu hoạch tốt một đường ca khúc khải hoàn vào thành, thu hoạch không như ý thì nghĩ biện pháp kiếm chút ít trước khi vào thành. Chỉ cần chưa đi đến điểm tụ cư, có gϊếŧ người cướp của cũng không ai quản.

Sau khi Tần Vô Hoa dùng dị năng dọa lui đám cướp thứ n, Ngô Diệp rốt cục thấy được tường thành nguy nga phương xa.