Chương 5: Nhật ký ngày thứ hai

Thiếu niên gỡ mũ bảo hiểm màu đen xuống, ngửa đầu hất mái tóc đỏ rối bù của mình, mũi cao lông mày rậm, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh lên sườn mặt hắn tạo ra một đường ánh sáng.

Đôi tay tùy tiện đem mũ bảo hiểm treo lên kính chiếu hậu của xe máy, hắn giơ nắm đấm, uy hϊếp người bạn mặc áo hoodie bên cạnh:

“Lại chỉ lo lấy những thứ đồ ăn vặt, tớ đấm chết cậu đấy.”

“Biết rồi.” Đồng bạn có lệ đáp lại, bất mãn nói: “Lục an Nghiêu, gần nhà cậu cũng có siêu thị khổng lồ, sao phải đi vòng qua mấy cái quảng trường để tới đây? Cẩn thận hai chúng ta trên đường trở về mất luôn cái mạng nhỏ này a.”

“Cậu thì biết cái gì.”

Lục an Nghiêu ném lại một câu, nhanh chóng từ sau lưng lấy ra một mảnh thép sắc nhọn, dùng nó đập vào zombie, khóe mắt chú ý tới người đàn ông trẻ tuổi thân thủ nhanh nhẹn đi trước bọn họ một bước vào siêu thị, một tay một cái, mỗi một zombie nhào đến đều bị hắn chém nát đầu.

Óc màu trắng chỉ bắn ra một chút, khống chế lực đạo vô cùng hoàn mỹ.

“Người đàn ông này là ai?” Lục an Nghiêu nhanh chóng bước theo sau, một gậy cắm vào hốc mắt kẻ tấn công, máu đen phụt ra, cậu nhìn về phía người đàn ông biến mất ở cửa siêu thị: “Mẹ nó, ngầu vãi!”

Chuyện thứ nhất Thẩm Tùy đi vào siêu thị, chính là tìm phòng phát thanh, sau đó ấn nút, ống loa phát ra tiếng nhạc thành công hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của đám zombie.

Hắn bước tới khu đồ dùng sinh hoạt.

Các kệ hàng trong siêu thị bị lật đổ, hầu hết sản phảm đều rải rác đầy đất, trên sàn nhà có dấu vết vỏ đạn bắn qua, độ nông sâu khác nhau.

Hầu hết tốc độ của các zombie trong siêu thị đều chậm hơn nhiều so với zombie hàng xóm, tinh thần Thẩm Tùy cảnh giác, trước nhét đầy ba lô, một tay nhặt bốn năm chai nước lớn gần quầy thu ngân dùng để uống nước.

Phía trước 3 mét, một khẩu súng bỗng nhiên chĩa thẳng giữa mày hắn.

Thẩm Tùy biểu tình lạnh lùng, hầu kết trên dưới di chuyển.

Rắc!

Bóp cò, thân thể Thẩm Tùy theo bản năng chợt lóe, trước mắt lại không có viên đạn muốn mạng bay đến, là súng không đạn!

Trước niềm vui sướиɠ khi tìm được đường sống trong chỗ chết thì hắn nhanh chóng lao tới phía trước, đùi phải đá như tia chớp.

Phần cổ của con người rất yếu ớt, zombie cũng vậy.

Răng rắc!

Âm thanh vang lên rất thật, zombie trực tiếp bị đá ngã, chiếc đầu dính chặt xuống sàn nhà, nhưng thân thể vẫn đang vặn vẹo ưỡn người về phía trước, giãy giụa muốn bò dậy.

Chiếc xẻng quân dụng dính đầy máu từ trên giáng xuống, chém qua nửa cái đầu của zombie.

Chỉ còn nửa cái trán thân thể run rẩy vài cái, lại không phản ứng.

Quét mắt qua bộ đồng phục cảnh sát trên người zombie, Thẩm Tùy nhăn mày, sau khi biến thành zombie mà anh ta vẫn giữ được bản năng nổ súng, quả thực khiến người khác trở tay không kịp.

“Đại ca.” Thiếu niên mặc hoodie xám thấy toàn quá trình, đưa tay về phía hắn, biểu tình cực kỳ thân thiện: “Em là Đinh Bách.”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, Thẩm Tùy vòng qua cậu, ánh mắt ở trên người một thiếu niên tóc đỏ khác tạm dừng hai giây.

Ba lô bay lên, với mấy bình dùng để uống nước cùng nhau bỏ vào cốp xe, lần lăn lộn này tiêu hao hơn nửa sức lực của hắn, cần bổ sung một ít thể lực, lại quay vào siêu thị lần nữa.

Càng ngày càng có nhiều zombie xúm lại cửa siêu thị, một zombie già run run rẩy rẩy hướng hắn đánh tới, dùng quá sức gào rống, khiến mắt phải lăn ra khỏi hốc mắt.

Tốc độ di chuyển của Thẩm Tùy còn nhanh hơn so với khi hắn né súng, cầm cái xẻng lên sau đó trốn vào siêu thị.

Trong chuyến lục soát vật tư cuối cùng, thần sắc hắn lạnh nhạt bình tĩnh, ánh mắt cẩn thận xem xét các sản phẩm trên kệ gần quầy thu ngân, tìm được kích cỡ lớn nhất phù hợp với bản thân.

Người đàn ông giơ tay lên, đem những cái cái hộp nhỏ đó tất cả vứt vào ba lô.