Chương 6

Kiều Tây kiểm tra những vật tư mà Thẩm Tùy mang về, hôm nay thu hoạch được khá nhiều, đồ vật chất đầy một bàn ăn.

Thứ quan trọng nhất là nước cũng vừa đủ để uống.

Sau khi virus hoành hành, nguồn nước của toàn thành phố bị ô nhiễm nặng nề, nước trong vòi chảy ra có màu đỏ tươi trung kèm theo chút đen. Điện và gas vẫn còn có thể sử dụng được nhưng điện thoại, thư từ và internet đều bị cắt đứt không thể liên lạc được.

Mở phim truyền hình lên, màn hình đều bị nhiễu sóng và tạp âm, càng không thể lên mạng.

Cô không biết thế giới bên ngoài khu chung cư nhỏ này đã hỗn loạn tới mức nào, nếu bây giờ bước chân ra khỏi cửa rất có thể sẽ chết một cách vô nghĩa, tạm thời chỉ có thể trốn trong nhà, ôm hy vọng có được cuộc sống bình thường như những ngày tháng trước kia.

Sau khi giao tất cả đồ vật vừa kiếm được cho cô xong Thẩm Tùy đi vào nhà kho.

Kiều Tây giấu băng vệ sinh của cô ở trong phòng, sau đó đi tới nhà bếp di chuyển hai thùng nước uống, thấy cửa nhà kho vẫn đang đóng, cô đi tới và gõ cửa:

“Vào đi.”

Vừa đẩy cửa ra Kiều Tây bỗng cảm thấy có chút hối hận, lưng của nam nhân đó đứng đối diện cô, hắn đang cúi đầu gỡ từng lớp băng x quang cuốn ở ngực.

Khung cảnh khó hiểu trước mắt trông rất khó lý giải được.

Khung cảnh dần trở nên tối hơn khi màn đêm buông xuống, ánh sáng chạng vạng chiếu qua khe rèm cửa, ánh hoàng hôn chiếu vào căn phòng bỗng có một ấm áp lạ thường.

Kiều Tây có một cảm giác bị nghẹn ở cổ không thể nói nên lời.

Thẩm Tùy mặt hướng ra cửa sổ, ánh sáng chiếu qua làn da trắng trẻo, gió khẽ thổi qua mái tóc đen láy đẹp đẽ với sự kết hợp hoàn hảo giữa sự trẻ trung và trưởng thành.

Kiều Tây nghĩ tới nghề nghiệp của hắn, đôi bàn tay cơ bắp to lớn kia vừa tháo băng đã thể hiện rõ ràng đó là đôi bàn tay cầm dao phẫu thuật, đôi bàn tay cứu người.

Nhưng hôm nay đôi tay hắn dính đầy máu, nắm đấm mạnh mẽ, xẻng quân sự được hắn nắm chặt lấy thu hoạch được ầu của vô số xác chết biết đi.

Hắn gϊếŧ rất nhiều xác sống.

Những tên xác sống đó ban đầu là người, mười ngày trước vẫn còn bình thường, biết hát, biết cười, biết nói chuyện, từng người một đều sống cuộc sống với những ngày tháng thuộc về riêng họ.

Bỗng dưng cô hô hấp một cách khó khăn, hốc mắt nóng lên.

Cảm giác như sắp tận thế vậy.

Mười ngày cuối cùng cuối cùng cũng đã thực sự tới, Kiều Tây giống như là đã nuốt phải một cục bông, dường như nó đã chặn cứng cổ họng của cô lại khiến cô hô hấp rất khó khăn, phải ho lớn lên một tiếng.

“Kiều Tây?”

Thẩm Tùy nghe thấy tiếng động liền quay người nhìn lại.

Nhìn thấy bộ dạng của Kiều Tây hắn liền bước tới nắm lấy tay cô, Kiều Tây ngước lên nhìn hắn, chân lui về phía sau,

“Em không sao, em đi thu dọn đồ đạc.”

Thấy trạng thái của cô không đúng lắm, Thẩm Tùy bước tới một bước,giữ chặt lấy cánh tay cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Tây,

“Em có việc gì sao?”

Kiều Tây khẽ mấp máy môi, nói với giọng run rẩy :

“Anh, sau này em còn có thể tới trường học không?”

Hắn buông tay cô ra, bất đắc dĩ nói:

“Em ra ngoài trước đi.”

Ra khỏi nhà kho, trong lòng Kiều Tây bất an, cô đứng trước cửa sổ ở phòng khách một lúc, sau khi cố gắng trấn an cảm xúc cô tiếp tục kiểm kê đồ đạc.

Có một số loại rau, đậu, hành, bắp cải… đều là những thứ đã để khá lâu rồi.

Hai bình sữa, năm bao gạo, mười mấy chai nước uống, một ít thịt đủ để hai người họ ăn trong vòng một tháng… và còn có một ít đồ vệ sinh cá nhân.

Kiều Tây phát hiện ra còn có hai bình rượu vang, cô không thích uống thứ này, tâm trạng cô bây giờ có vẻ như đã tốt lên một chút, bới qua bới lại đống đồ vật hi vọng có thể tìm thấy một vài chai nước có gas hoặc trà sữa.