Chương 12: Đừng chơi như vậy!

Cô vẫn ở đây nhắc nhở người khác, trong khi bản thân hoàn toàn quên mất việc mua trái cây.

“Tóm lại, nếu các cậu vẫn có thể mua được, liền mua nhiều một chút, không nói nữa. Tớ có việc gấp, đi trước a.”

Để lại một câu, Tống Bội lập tức mặc áo khoác, lại lấy áo mưa từ trong không gian ra, mực lên, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Địa thế bên trong tiểu khu cao hơn bên ngoài, trước mắt nước đọng không nhiều.

Khi Tống Bội đạp nước đi vào siêu thị bên trong tiểu khu, bên trong đã có không ít khách hàng, cô còn nhìn thấy có người dùng xe đẩy nhỏ, kéo hàng về, Tống Bội hỏi ông chủ, thì được biết tất cả xe đẩy đều bị mượn đi rồi.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tự mình đi vào trong bê một thùng quýt và một thùng táo, thanh toán hóa đơn xong, bất chấp trời mưa, mà chạy về nhà.

Cuối cùng, khi cô chạy đến trước cửa tòa nhà thì bất chợt trượt tay, thùng hàng trong tay sắp rơi xuống.

Vào thời khắc mấu chốt, một cánh tay cường tráng hữu lực bên cạnh kịp thời duỗi ra:

- Cẩn thận!

Nghe được giọng nói quen tai, Tống Bội kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy anh chàng cảnh sát đẹp trai xuất hiện trước mặt, cô sửng sốt hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

Cảnh sát đẹp trai thấy Tống Bội ôm vững hai thùng hàng rồi, liền thu tay lại.

Giây tiếp theo, giống như nghĩ tới ân tình của Tống Bội ngày hôm qua, hắn lại giơ tay ôm lấy hai thùng hàng.

- Tôi cũng ở tòa nhà này, tôi mang lên giúp cô.

Tống Bội vừa định cự tuyệt, thì người đàn ông đã nhanh chóng bước vào cửa tòa nhà.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Tống Bội cũng lập tức chạy vào, nhìn thấy người đàn ông đã đi vào thang máy, cô dứt khoát không làm kiêu nữa, đi vào thang máy quẹt thẻ và nhấn nút lên tầng 21.

- Cảm ơn!

Cô lịch sự cảm ơn.

- Không có gì.

Cảnh sát đẹp trai cũng lịch sự trả lời.

Sau đó, vốn là không thân, tự nhiên cũng không nói chuyện.

Thang máy lên tới tầng 21, Tống Bội liền dẫn đầu đi ra ngoài, nhờ cảnh sát đẹp trai đặt chiếc thùng xuống trước cửa nhà mình, sau đó lại nói lời cảm ơn lần nữa, cô đứng đó định nhìn cảnh sát đẹp trai bước vào thang máy rồi mở cửa, kết quả lại phát hiện cảnh sát đẹp trai xoay người đi về phía cửa nhà bên phải nhà cô, móc chìa khóa ra để khóa?

Hai người lại là hàng xóm!

Căn chung cư của Tống Bội nằm gần cầu thang có cấu trúc ba phòng điển hình, cô mua căn 2102, cảnh sát đẹp trai sống ở căn 2103, còn căn 2101 bên trái chắc là chưa có người vào ở vì màng bảo vệ trên cửa vẫn chưa được gỡ bỏ, mắt mèo còn chưa gắn.

Thấy cảnh sát đẹp trai mở cửa vào nhà, Tống Bội sửng sốt một chút, sau đó cũng lập tức mở cửa, nhét hai hộp trái cây vào trong, rồi ngựa không ngừng vó mà đi ra ngoài.

Hai thùng trái cây như muối bỏ biển, cô phải nhân lúc vẫn mưa nhỏ, nhanh chóng lái xe ra ngoài mua thêm mới được.

Trong khi chờ thang máy, Tống Bội bất ngờ nhận được điện thoại từ tên tra nam.

Tống Bội bổn không muốn để ý tới, nhưng nghĩ đến bây giờ vẫn là xã hội pháp trị, lúc này mới nhấn nút nghe điện thoại.

- Xe của tôi đâu?

Nhậm Quân Minh liền vội vàng hỏi.

Tống Bội nói thẳng:

- Hôm nay tôi có việc, ngày mai hẹn thời gian cụ thể, tôi sẽ mang xe tới cho anh.

Đưa, tất nhiên là không thể, chờ ngày mai mưa ập tới, toàn bộ thành phố sẽ bị tê liệt, Nhậm Quân Minh muốn đòi xe, chỉ có thể tự mình xuống nước mà lấy.

Đương nhiên có vớt cũng vô dụng, chắc chắn xe đã bị ngâm báo hỏng rồi.

Tống Bội nhanh chóng nói xong, lập tức cúp điện thoại, không cho Nhậm Quân Minh cơ hội nói chuyện.

Vừa lúc thang máy tới, Tống Bội nhấc chân đi vào, khi ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa phòng 2103 lại mở ra lần nữa, cảnh sát đẹp trai nhanh chóng đóng cửa, vọt tới trước khi thang máy đóng lại.

Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Cảnh sát đẹp trai hỏi:

- Lại mua đồ?

Ánh mắt Tống Bội chợt lóe, bình tĩnh gật đầu:

- Ân, mới chuyển đến đây, trong nhà chẳng có gì, cần mua thêm một số đồ dùng.

Cảnh sát đẹp trai gật đầu, liếc nhìn nút tầng -1 mà Tống Bội đã ấn, không nói thêm gì nữa.

Sau khi thang máy đến bãi đậu xe ngầm, cảnh sát đẹp trai đi về phía trước mắt nhìn thẳng, Tống Bội chú ý tới xe của hắn là một chiếc Hãn Mã (Hummer) màu đen, rất hợp với khí chất của hắn.

Thu hồi tầm mắt, cô vội vàng tìm một góc vắng, lấy xe vận tải từ trong không gian ra, leo lên xe, lập tức xuất phát.

Xe Hummer và xe tải lần lượt lái ra khỏi bãi đậu xe ngầm, đi về hai hướng đông tây.

Mực nước dâng cao, xe hơi loại nhỏ hoàn toàn không dám đi đường, trên đường chỉ còn rải rác mấy chiếc xe sàn cao, thong thả đi trong nước.

Đường phố hiếm khi vắng vẻ.

Tống Bội vừa lái xe trên đường, vừa mở bản đồ trên điện thoại, tìm kiếm các cửa hàng trái cây gần nhất, dùng 1 vạn cuối cùng trong thẻ, để mua tất cả trái cây.

Sau khi mua xong trái cây, cô lập tức lái xe đến văn phòng quản lý bất động sản, kết quả sau khi vào cửa, lại được nhân viên thông báo rằng giấy chứng nhận sở hữu bất động sản mới vẫn chưa được gửi xuống.

Tống Bội nhíu mày:

- Không phải đã nói là ba ngày sao?

Nhân viên có chút nói không nên lời:

- Ai bảo cô là ba ngày? Tôi đã nói với cô là ba đến năm ngày.

Tống Bội: “……”

Đừng chơi như vậy a!

Cô thì có thể chờ, nhưng mưa lớn thì không chờ được a!

Ngày mai mực nước lại dâng lên, toàn thành phố sẽ bị tê liệt, không những cô không thể ra ngoài được, mà văn phòng quản lý bất động sản cũng đừng nghĩ đến việc mở cửa.

Tuy nói trong tay cô hóa đơn có thuế trước bạ, chỉ cần trên hóa đơn thuế trước bạ có ghi tên Tống Bội, thì căn nhà sẽ là của cô, không thể trốn thoát, nhưng sổ đỏ là ước mơ lớn nhất của mọi cô gái, chỉ cần có được sổ đỏ, sẽ là gấp đôi bảo hiểm.

- Bên ngoài đang mưa, có lẽ ngày mai tôi không thể ra ngoài được, cô có thể giục giúp tôi một chút được không?

Tống Bội tiếp tục nói tốt.

Nhưng nhân viên tiếp nhận khách hàng đều dầu muối không ăn, bất luận Tống Bội nói như thế nào, thì cô ấy đều trả lời ba chữ: Không thể giục được.

Tống Bội cắn răng, nhìn thời gian, thấy hai tiếng nữa là giờ tan tầm, liền dứt khoát không đi nữa, ngồi chờ ở quầy.

Ông trời chiếu cố, cuối cùng, nửa tiếng trước giờ tan sở, có một người vội vã ôm một chồng sổ đỏ bọc trong túi nilon chạy tới:

- Đây là chứng nhận của ngày mai, tôi thấy mưa lớn, sợ ngày mai không đến được, nên tôi tới đưa trước cho cô.

- Có của tôi không? Có của tôi không? Có của tôi không?

Tống Bội vội vàng đứng dậy.

Nhân viên tiếp nhận nhìn cô một cái, sau đó mở chồng chứng nhận ra tìm tìm, đúng là có tên Tống Bội, lập tức ghen tị nói:

- Tôi làm ở đây đã được nửa năm, phía trên luôn giao chứng nhận vào buổi sáng, chưa bao giờ giao trước một ngày như hôm nay, vận khí của cô thật tốt a.

Tống Bội nhớ tới thái độ lạnh lùng vừa rồi của cô nhân viên, trong lòng thầm nghĩ: May mắn vừa rồi cô thờ ơ, không nhắc tới chuyện cấp trên sẽ giao chứng nhận vào buổi sáng, bằng không tôi đã đi về từ sớm rồi.

Tống Bội nhận được sổ đỏ, tâm trạng vui vẻ, đại nhân không nhớ lỗi lầm của tiểu nhân, vì vậy cũng không so đo với cô nhân viên kia.

Mở giấy chứng nhận lớn màu đỏ ra, nhìn thấy phần tên chủ nhà có ghi rõ hai chữ 【 Tống Bội 】, nháy mắt liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

- Tôi cũng cảm thấy tôi rất may mắn.

Bằng không, vì sao những người khác không được trọng sinh, chỉ có mình cô được trọng sinh a?

Không trì hoãn thêm nữa, Tống Bội lập tức lái xe về nhà, vừa bước vào đã phát hiện mấy vũng nước ở cửa phòng 2103 bên cạnh, nhìn dấu chân, hẳn là đã ra vào mấy lần.

Tống Bội cũng không để trong lòng, vào nhà liền đi tắm rửa, tẩy đi một thân hàn khí, lúc chuẩn bị ăn cơm liền nghe thấy động tĩnh ngoài hành lang.

Nhìn qua mắt mèo, là cảnh sát đẹp trai ở cách vách đã trở về, trên tay hắn còn xách theo một bao nilon.

Tống Bội nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận không có gì bất thường, liền quay trở về.

Lấy mì chua cay cùng chân gà rán từ không gian ra làm cơm tối, vừa ăn vừa lướt di động, WeChat có mấy tin nhắn mới của Vương Xán, ồn ào nói mực nước dâng cao, ở nhà quá chán.

Tống Bội lại mở nhóm chủ nhà ra xem.

Phát hiện hôm nay có không ít chủ nhà đi ra ngoài mua đồ, có chủ nhà chậm chân, rau quả ở những siêu thị gần đây không còn tươi nữa, nên cũng không mua được gì.

Có chủ nhà nhắn vào nhóm, giọng điệu âm dương quái khí: “Người nào đó hôm qua còn khen hệ thống thoát nước của khu đô thị mới tốt, gì mà mời người có chuyên môn tới thiết kế, mưa lớn liên tiếp bảy ngày đều không có vấn đề, giờ đâu rồi? Nói gì bây giờ?”

Kém chút chỉ mũi gọi tên chủ nhà 2-1-1901, lập tức nhảy ra nói: “Tôi cũng là nghe người khác nói a.”